Trong số tất cả mọi người, có lẽ Yến Phi là người hiểu Thẩm Dao Chu nhất.
Nàng ta bất đắc dĩ nói: "Lát nữa cố chịu một chút."
Thẩm Dao Chu ôm eo nàng ta, nhắm mắt gật đầu thật mạnh.
Yến Phi thúc linh lực, phi kiếm như sao băng biến mất trên bầu trời, bay về hướng Ngọc Đồng Tâm chỉ dẫn.
Hạ Hầu Sinh cầm Linh Xu chậm rãi tiến đến gân Phó Sinh Hàn.
Phó Sinh Hàn ngã trong vũng máu, dường như ngay cả hơi thở cũng trở nên rất yếu ớt, mái tóc đen rối bù phủ trên mặt hắn, mơ hồ lộ ra một đoạn nhỏ sau gáy.
Hạ Hầu Sinh nửa quỳ xuống, muốn ấn Linh Xu xuống.
Nhưng ngay lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Phó Sinh Hàn đột nhiên vùng dậy, trường kiếm trong tay vẽ một đường cong, Hạ Hầu Sinh thậm chí không kịp né tránh liền bị hắn trực tiếp c.h.é.m thành hai nửa.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe.
Phó Sinh Hàn từ trong m.á.u tươi đi ra, đôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn tuân theo bản năng chiến đấu của kiếm tu, cầm kiếm xông về phía Cận Ngạn và Trình Tịch Bạch.
Trận pháp điên cuồng nhấp nháy, muốn áp chế hắn xuống.
Tất cả các mạch m.á.u trên người Phó Sinh Hàn dường như đều nổ tung, da thịt rỉ ra m.á.u tươi gần như nhuộm đỏ cả người hắn. Đôi mắt đỏ ngầu không có chút tình cảm nào, dường như chỉ còn lại sự g.i.ế.c chóc.
Cận Ngạn và Trình Tịch Bạch bên ngoài trận pháp nhìn vào đôi mắt đó của hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra hàn ý, không tự chủ được lùi lại nửa bước.
Cận Ngạn cố gắng trấn tĩnh: "Trận pháp này chính là chuyên môn nhắm vào hắn, hắn nhất định không thoát ra được!"
Trình Tịch Bạch nghĩ đến việc mình vừa rồi lại bị Phó Sinh Hàn dọa sợ mà lùi lại, trong lòng xấu hổ, trực tiếp triệu hồi bản mệnh linh kiếm của mình, bước vào trận pháp: "Tên này quá nguy hiểm, để ta đích thân kết liễu hắn đi!"
Cận Ngạn há miệng, vẫn muốn giữ mạng cho Phó Sinh Hàn, nhưng nhìn thấy Phó Sinh Hàn toàn thân đẫm máu, lại nuốt lời xuống.
Trình Tịch Bạch nhìn Phó Sinh Hàn, ghê tởm nói: "Lúc trước thu ngươi nhập môn, ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Ngươi và sư huynh ta giống nhau, thiên phú có mạnh đến đâu, cuối cùng cũng sẽ trở thành kẻ điên."
Thần phủ của Phó Sinh Hàn lúc này đã hoàn toàn bị sương đen chiếm giữ.
Lời nói của Trình Tịch Bạch căn bản không lọt vào tai hắn, chỉ nhìn thấy Trình Tịch Bạch rút kiếm, trong mắt hắn mới lộ ra một chút thần thái.
Trận pháp và tu vi của Trình Tịch Bạch song trọng áp chế, khiến Phó Sinh Hàn gần như ngay cả kiếm cũng không cầm nổi.
Trình Tịch Bạch nhất quyết muốn g.i.ế.c hắn, không hề có ý nương tay, Phó Sinh Hàn khó khăn tránh được sát chiêu của hắn nhưng vẫn bị ông ta dùng kiếm đ.â.m thủng đan điền. Trình Tịch Bạch thậm chí còn thúc giục linh kiếm, hung hăng khuấy một vòng trong đan điền của hắn, linh lực bạo liệt gân như khuấy nát cả linh căn.
Phó Sinh Hàn ngã mạnh xuống đất.
Tâm trạng căng thẳng của Cận Ngạn từ từ thả lỏng, thầm cười mình vậy mà lại bị một tu sĩ Kim Đan kỳ như Phó Sinh Hàn làm cho sợ mất mật.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy còn có thể chiến đấu với chưởng môn một phái, tu sĩ Hóa Thần kỳ đến mức độ này, có thể thấy hắn mạnh đến mức nào.
Chỉ tiếc là không có cách nào thu hắn vào dưới trướng mình.
Cận Ngạn còn đang cảm khái thì thấy trong trận pháp lại xảy ra biến cố.
Phó Sinh Hàn vốn ngã trên mặt đất vậy mà lại lần nữa bò dậy, bình thản vung kiếm c.h.é.m về phía Trình Tịch Bạch, Trình Tịch Bạch cười khẩy hắn không biết tự lượng sức mình, cầm kiếm nghênh chiến.