Sau đó, kiếm của Trình Tịch Bạch đứt.
Thanh bản mệnh linh kiếm được luyện chế từ vô số thiên tài địa bảo, tâm huyết đúc thành, vậy mà lại bị Phó Sinh Hàn c.h.é.m đứt như vậy sao?!
Hơn nữa, kiếm thế đó không hề giảm, vậy mà lại hướng về phía đầu Trình Tịch Bạch.
Trình Tịch Bạch trợn mắt, điên cuồng thúc giục linh lực trốn về phía sau, nhưng ông ta giống như một con sâu bị ếch nhìn chằm chằm, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị nuốt chửng.
Thanh kiếm trong tay Phó Sinh Hàn có vẻ rất chậm nhưng lại cực nhanh.
Chỉ trong chớp mắt đã áp sát Trình Tịch Bạch.
"Phụt."
Đầu ông ta cứ như vậy bị c.h.é.m xuống, mang theo vẻ mặt c.h.ế.t không nhắm mắt, lăn lông lốc về phía Cận Ngạn.
Nhưng nguyên thần của ông ta lại nhân cơ hội này trốn về một hướng khác.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ thần thức ngưng luyện, cho dù thoát khỏi nhục thể, nguyên thần cũng có thể tồn tại trên thế gian, chỉ cần tìm được một thân thể thích hợp là có thể đoạt xá, tái sinh.
Trình Tịch Bạch đầy lòng oán hận, không ngờ mình lại bị Phó Sinh Hàn bức đến mức này, đợi ông ta đoạt xá xong, nhất định phải đem tên tiểu tử này lăng trì mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
Nhưng ông ta không ngờ nguyên thần của mình mới trốn ra chưa đầy mấy mét, đã bị một luồng sức mạnh kéo ngược trở về.
Ông ta hoảng loạn quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy mũi kiếm đầy sát khí của Phó Sinh Hàn, còn có đôi mắt như sát thần của hắn phản chiếu trên thân kiếm.
Sau đó, ông ta không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Nguyên thần của Trình Tịch Bạch bị Phó Sinh Hàn không chút lưu tình c.h.é.m thành từng mảnh.
Cận Ngạn trơ mắt nhìn tất cả những điều này, sự tự tin ban đầu đã sớm biến thành hoảng loạn, nhìn Phó Sinh Hàn từng bước đi ra ngoài, còn trận pháp điên cuồng nhấp nháy nhưng cũng chỉ giống như đang hấp hối, căn bản không thể làm gì hắn.
Cận Ngạn không kịp giữ tay, triệu hồi toàn bộ tu sĩ vốn phục kích xung quanh ra đối phó với Phó Sinh Hàn, lại để Tư Y chắn trước mặt mình.
Bản thân hắn thì nhân cơ hội trốn ra ngoài.
Nhưng hắn căn bản không ngờ những người này thậm chí còn không thể chống đỡ nổi một kiếm của Phó Sinh Hàn, linh phù và pháp bảo trước kiếm của hắn, giống như những tờ giấy vô dụng và đồ chơi, không thể cản hắn chút nào.
Cận Ngạn lúc này mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Hắn ta không kịp để ý đến những thứ khác, quay người bỏ chạy điên cuồng, thậm chí có chút hoảng không biết chạy đi đâu, giống như con thỏ gặp phải kẻ thù tự nhiên.
Phó Sinh Hàn muốn đuổi theo nhưng đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u lớn, thân thể cũng không tự chủ được ngã về phía trước, nhờ có thanh kiếm chống đỡ mới không ngã xuống. Hắn đã sớm là nỏ mạnh hết đà, kiên trì đến lúc này đã là cực hạn.
Đôi mắt đỏ ngầu dần dần tan đi, lộ ra đôi mắt trong trẻo vốn có.
Hắn dùng hết toàn bộ sức lực, đè nén hắc vụ trong thần phủ xuống, chậm rãi khôi phục lý trí.
Hắn nửa dựa vào một tảng đá, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động, một viên Ngọc Đồng Tâm từ trong cổ áo hắn lăn ra, rơi vào lòng bàn tay.
Viên ngọc bội trong suốt không ngừng báo cáo tình trạng cơ thể hắn, phát ra tiếng cảnh báo.
Phó Sinh Hàn không để ý, chỉ lưu luyến vuốt ve nó.
Ngón tay hắn chạm vào chấm đỏ ở giữa Ngọc Đồng Tâm, hắn biết, chỉ cần hắn truyền vào một chút linh lực, Thẩm Dao Chu sẽ biết.