Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 93




Về đến nhà, Tống Tây Tử đã đoán được trong nhà không có ai, sáng sớm mơ mơ màng màng mắt mở ra liền nhận được tin tức Lâu Xuân Vũ gởi tới, nói nàng phải về quê một chuyến, không biết vì cái gì liền ngủ lại không được.

Khi nàng rửa mặt đánh răng đều nghĩ đến chuyện này, Lâu Xuân Vũ trở về nhà không phải là bình thường sao, người kia cũng không thường về nhà, chẳng lẽ trong lòng nàng còn cho rằng Lâu Xuân Vũ là người vô gia cư sao.

Chính là dường như nàng không muốn nhìn đến hai chữ về nhà kia, trong lòng nàng vô cùng lo sợ.

Nàng đem nhiệm vụ công tác đều nhét đến cùng một chỗ, ép cạn sức lực của bản thân, đến khi công tác hạ xuống một dấu chấm tròn, rốt cuộc có thể trở về.

Mua vé máy bay gấp gáp, chỉ còn hạng thương gia, khi nhìn đến giá cả nàng không do dự mà đặt vé, sau khi trả tiền trong đầu đều là suy nghĩ trở về nhanh một chút.


Ba tiếng sau chuyến bay hạ cánh, Tống Tây Tử gọi một chiếc xe, chạy thằng về nhà, bước vào cửa nhà, cảm giác vui sướng khi về nhà lại bởi vì Lâu Xuân Vũ không có ở nhà mà giảm xuống.

Nàng về đến nhà, vốn là nhìn quanh, mấy ngày này khi nàng không có ở nhà, trong nhà vẫn như cũ bảo trì sạch sẽ gọn gàng, Lâu Xuân Vũ còn đặc biệt quét tước trong nhà một lần, cũng bởi vì quá chỉnh tề, nàng có loại ảo giác, giống như trong nhà này thiếu đi một chút hơi thở cuộc sống.

Nàng bất tri bất giác đi đến phòng của Lâu Xuân Vũ, bàn tay chạm vào cái vặn cửa lạnh buốt, mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được Lâu Xuân Vũ đã về nhà.

Về nhà, nghĩ đến cái từ này nàng liền không thoải mái.

Loại cảm giác không thoải mái này, không khác gì tiếng cọ xát kim loại mà nàng ghét nhất.


"Nàng về nhà." Tống Tây Tử đứng trước cửa phòng Lâu Xuân Vũ thì thầm.

Nàng ra ban công, bỗng nhiên nhìn thấy một vài bộ quần áo quen thuộc trong số những bộ quần áo đang được phơi trên ban công, đây không phải là y phục của nàng sao, trước đó đi quá vội vàng, chưa kịp giặt, liền để lại trong giỏ quần áo bẩn.

Mấy ngày nay không trở về, Điền Loa cô nương* ở nhà liền đem quần áo của nàng giặt sạch sẽ, lúc này không phải đã phơi trên ban công rồi sao. Nàng đột nhiên nghĩ đến trong đống y phục hình như còn có áo ngực nàng tiện tay nhét vào lại quên chưa kịp giặt, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong góc là chiếc áo ngực nửa cúp màu đen của nàng đã được dùng phương pháp khoa học phơi năng làm khô.

(*Cô nương ốc đồng)

Thậm chí ngay cả nội y của nàng Lâu Xuân Vũ đều đã giặt sạch, thậm chí còn không có nửa điểm chuẩn bị trước.


Cảm giác khoảng cách giữa người với người thoáng cái liền được kéo gần lại, nàng thậm chí cũng không có loại tâm thái thẹn quá hoá giận 'những thứ này mẹ của ta cũng đều chưa từng giặt cho ta', ngược lại là Lâu Xuân Vũ đã dùng dạng tâm thái gì để giặt sạch quần áo thiếp thân của nàng, lại là mang theo dạng tâm tình gì để phơi lên.

Không cần, càng nghĩ càng bối rối.

Tống Tây Tử bởi vì Lâu Xuân Vũ về nhà mà sinh ra cảm giác không thoải mái, đều bị chuyện nhỏ này loại bỏ.

Nàng bắt đầu nghĩ khi nào Lâu Xuân Vũ sẽ trở về, sau khi trở về có mệt hay không, nếu như không mệt, có thể hay không nấu cơm cho nàng.

Những ngày kia nàng ở bên ngoài, đều là dành thời gian đến nghĩ đến những món ăn của Lâu Xuân Vũ.

Tiệc buffet trong khách sạn đơn điệu, thức ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, mà bàn thức ăn ngày đó Lâu Xuân Vũ làm đã trở thành ảnh chụp trong vòng tròn bạn bè của Tống Giai, khiến cho nàng một lần nghĩ đến liền một lần không cam lòng.
Đang nghĩ ngợi, Lâu Xuân Vũ liền gọi điện thoại tới, trong thanh âm của nàng mang theo hơi thở, nhạc nền là tiếng quảng cáo ở nhà ga.

"Ta bắt được chuyến tàu cuối cùng, 9:30 đến Hongqiao, ngươi tới đón ta sao?" Lâu Xuân Vũ hiện tại đặc biệt muốn nhìn thấy Tống Tây Tử, cho nên nàng tùy hứng một lần, đem yêu cầu này nói với Tống Tây Tử, nàng muốn Tống Tây Tử đợi nàng ở nhà ga.

"Ân, một giờ nữa ta lái xe đi đón ngươi. Đúng rồi ngươi ăn cơm chưa?" Bản thân Tống Tây Tử cũng đói bụng.

"Chưa, chờ đến rồi lại nói sau, đến lúc đó gặp."

"Tái kiến."

Khoảnh khắc bước lên xe, Lâu Xuân Vũ liền nghĩ đến một việc, kiếp trước kỳ thật có vô số lần nàng muốn trốn chạy khỏi cuộc sống hiện tại, Tống Tây Tử không biết là, nàng đã nhiều lần mua vé xe đến Thượng Hải, mua rồi lại trả, nàng muốn đi tìm Tống Tây Tử, nghĩ đến lời hứa hẹn trước kia của nàng, nhưng mà nàng lại không có dũng khí đi tìm người kia, nàng cúi đầu nhìn xuống chân của mình, rễ cây vô hình quấn lấy, cắm rễ thật sâu vào vùng đất dưới chân nàng, lan tràn ra, gia đình hài tử tình thân thậm chí ngay cả công tác, đều là rễ cây phức tạp quấn lấy nhau, nàng đi không được, từ cái ngày mà nàng thỏa hiệp, nàng liền đã định trước sẽ không thể quay lại nữa.
Nàng rõ ràng là cách Thượng Hải gần như vậy, hai giờ đi xe, nàng lại không có dũng khí vượt qua đoạn khoảng cách này.

Mà lúc này, nàng ngồi ở vị trí của mình, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, lúc này nàng đi, cũng đi đến dễ dàng như vậy, đi đến mục đích trong trái tim của nàng.

Một giấc tỉnh lại, chuyến xe đã dừng lại ở trạm cuối cùng, nhà ga Hongqiao.

Tống Tây Tử nhìn thời gian, là thời gian chuyến tàu của Lâu Xuân Vũ đến ga, gọi điện thoại cho nàng, đợi nàng ở lối ra nhà ga.

Tống Tây Tử đứng ở bên ngoài lan can inox, bởi vì cửa ra lớn như vậy, trong lúc nhất thời dòng người tiến ra như nước chảy, trong đám người nàng phân biệt lấy người mà nàng muốn tìm, chỉ sợ sẽ bỏ qua.

Nhìn thấy dòng người từng chút một lướt qua, bóng người quen thuộc của Lâu Xuân Vũ xuất hiện trong đám đông. Nàng dần dần tới gần, liền ở một chỗ không xa, để cho Tống Tây Tử nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhìn rõ mọi thứ thuộc về nàng.
Lâu Xuân Vũ thấy được Tống Tây Tử đợi nàng ở lối ra, một tâm tình không thể giải thích được dâng lên phá vỡ sự tự chủ, nàng chạy đến, giang hai cánh tay ra, vừa lúc đó Tống Tây Tử cũng làm động tác tương tự nàng, khoảng cách giữa hai người rút ngắn trở về số 0, cùng ôm lấy nhau.

"Có mệt hay không?" Tống Tây Tử hỏi nàng.

"Không có, ta cũng không có làm gì, chính là trở về thăm mẹ một chút, cũng không lưu lại chiếu cố bà. Bà không cần ta chiếu cố, đệ đệ sẽ chiếu cố bà thật tốt. Ta liền nghĩ về sớm một chút, biết hôm nay ngươi trở về, ta sẽ không ở bên kia qua đêm." Lâu Xuân Vũ nhìn đến Tống Tây Tử, liền có rất nhiều lời muốn nói với nàng.

Nghe được Lâu Xuân Vũ nói như vậy, không biết vì cái gì Tống Tây Tử liền an tâm, thì ra nàng thế nhưng là đang sợ Lâu Xuân Vũ sẽ không trở lại, thật sự là một phỏng đoán vô căn cứ, sự nghiệp của Lâu Xuân Vũ ở đây, cuộc sống cũng ở đây, thậm chí ngay cả yêu người cũng đều ở đây, cho dù nàng về quê liền có thể về bao lâu, không phải rồi cũng sẽ trở về đây sao?
Tống Tây Tử dường như nghe thấy có người ở bên cạnh nàng phát ra một tiếng thở dài, nàng cho rằng là một người đi ngang qua phát ra thở dài, nhìn kỹ, phát hiện xung quanh người đã sớm trống vắng, nơi này liền chỉ còn lại hai người, vẫn là bảo trì tư thế ôm nhau, có chút đột ngột, cũng có chút ngớ ngẩn.

Dù sao cũng là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, liền rất nhanh khôi phục lý trí. Lâu Xuân Vũ đánh bạo nắm lấy bàn tay Tống Tây Tử, Tống Tây Tử không có cự tuyệt, cũng không có thu tay lại, ngoại trừ khi Tống Tây Tử lái xe, thời gian còn lại hai người chính là bảo trì tư thế tay trong tay này.

"Nếu như bệnh tình của mẹ ngươi tương đối nghiêm trọng, ngươi trở về chiếu cố hai ngày cũng không sao."

"Chờ qua vài năm a, hiện tại còn chưa phải lúc, hiện tại bà còn trẻ, có rất nhiều sức lực để cãi nhau với ta, ta muốn đợi qua vài năm nữa, bà bỗng nhiên không muốn cãi nhau, ta liền trở về, lấy một cái ghế ngồi ở bên cạnh bà, cùng bà phơi ánh mặt trời, chúng ta cái gì đều không nói, liền chỉ phơi nắng." Lâu Xuân Vũ nghĩ đến hình ảnh kia liền nở nụ cười.
"Ngươi trước kia cũng không nguyện ý nhắc tới mẹ của ngươi, hiện tại chịu chủ động nhắc tới bà, chuyến này trở về, ngươi cùng bà hòa giải rồi?"

"Không phải là hòa giải, là quên đi." Lâu Xuân Vũ nói, "Ta tự nói với bản thân, phải nghĩ đến bà nhiều hơn một chút, không phải là vì bà, mà là vì chính ta, những thứ ta luôn để trong lòng kia, kỳ thật đối với ta của hiện tại mà nói đều không quan trọng, trước kia ta không cam lòng, là muốn mẹ của ta đối với ta tốt hơn một chút, không cần luôn chỉ chú ý đến đệ đệ, thỉnh thoảng cũng có thể mua cho ta chút đồ ăn vặt đồ chơi, ý nghĩ như vậy, ở trước kia là hy vọng xa vời, nhưng mà ta hiện tại tự mình đều có thể thỏa mãn bản thân. Buồn cười chính là những chuyện làm cho chúng ta nhao nhao, mẹ ta nói bà không nhớ rõ."
Tống Tây Tử cầm chặt tay Lâu Xuân Vũ, muốn cho nàng một chút sức lực, bởi vì nàng đột nhiên cảm giác Lâu Xuân Vũ trước mắt nhìn như không quan tâm, nói rất thoải mái, nhưng kì thực là đang lạnh run.

Nàng từ nắm, chuyển thành mười ngón đan xen, Lâu Xuân Vũ không nói gì nữa, chỉ dùng sức nắm lấy bàn tay Tống Tây Tử.

Trên xe, Lâu Xuân Vũ nhớ tới chuyện hôn lễ, hỏi nàng: "Hôn lễ của Tiểu Vân, ngươi chuẩn bị làm sao đi?"

"Còn có thể làm sao đi, lái xe đi, nếu không thì làm sao đi." Tống Tây Tử vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Lâu Xuân Vũ nghe được lời nói của Tống Tây Tử, liền biết nàng hiểu nhầm.

Liêu Dật Vân đưa hai thiệp cưới cho Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử, hơn nữa cũng không biết hai người cùng nhau, còn cho rằng hai người chỉ là quan hệ bạn cùng phòng, lúc trước Lâu Xuân Vũ không có thẳng thắn với Liêu Dật Vân, chính là nghĩ quan hệ giữa Tống Tây Tử cùng Liêu Dật Vân tốt, lại là tri kỷ quen biết thời gian lâu như vậy, nếu như muốn xuất quỹ, hẳn là Tống Tây Tử ra mặt.
Mà hoàn toàn ngược lại, Tống Tây Tử bên này cũng cảm thấy Lâu Xuân Vũ nói với Liêu Dật Vân tương đối tốt.

Kết quả chính là duy trì phần hiện trạng này, hai người cùng nhau, cơ bản rất ít người bên cạnh biết rõ.

Nói đến đây, Tống Tây Tử cũng nói ra suy nghĩ của nàng về việc xuất quỹ, "Ta kỳ thật vẫn luôn là thái độ không quan tâm, bởi vì ta từ nhỏ đã rất được hoan nghênh. Đặc biệt là nữ sinh..."

"Ân ~~ rất được nữ sinh hoan nghênh ~" Lâu Xuân Vũ nghe lời này thế nào đều cảm thấy chói tai.

"Không đùa với ngươi, ta chưa từng thích qua nam sinh, cho nên sau khi hiểu chuyện, ta liền có nhận thức như vậy, loại trừ lựa chọn cùng một chỗ với nam nhân. Vậy còn lại chính là cùng một chỗ với nữ nhân, hoặc lựa chọn độc thân không cùng ai cả. Sau khi ta trưởng thành mới xác định con đường độc thân, nhưng mà có một đoạn thời gian, ta hoài nghi mình là yêu thích nữ nhân, khi đó ta liền trưởng thành rất sớm mà cân nhắc qua, về sau vạn nhất ta vô pháp lựa chọn con đường hôn nhân, ta nên làm công tác tư tưởng với người bên cạnh như thế nào, ta còn từng hỏi qua mẹ của ta, ta nói nếu như đời này ta không kết hôn, hai người sẽ tiếp tục thừa nhận một nữ nhi như ta sao."
"Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Cao trung."

Lâu Xuân Vũ kinh ngạc đến há hốc miệng, "Vậy khi đó người đã suy nghĩ đến tương lai sau này?" Thậm chí bắt đầu dò xét điểm mấu chốt của cha mẹ?

"Đúng, rất nhiều người cho rằng tiểu hài tử không có thói quen suy nghĩ đến tương lai, ta cho rằng loại quan điểm này là có chút bất công, chúng ta đều là từ hài tử mà trưởng thành, khi đó ánh mắt nhìn thế giới càng thêm đơn thuần, ý tưởng cũng càng thêm đơn giản, ta liền đi hỏi cha mẹ của ta nghĩ như thế nào. Cha mẹ ta hy vọng ta suy nghĩ thêm một chút, bởi vì hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi là quá trình quan trọng nhất, vào thời điểm này hầu như tất cả mọi người đều tìm kiếm người bầu bạn nhân sinh, yêu đương, kết hôn, sinh con, là chuyện phần lớn mọi người đều không thể trốn tránh, không theo số đông, tựa như một mình cần đuốc đi trong đêm tối, nhìn không tới con đường phía trước. Cũng không biết ta nên theo đại lưu, đi vào trong đám người, hay là nên tiếp tục độc hành kiên trì với bản thân. Bởi vì khi đó ta còn nhỏ, cha mẹ ta hy vọng ta không cần làm quyết định nhanh như vậy."
"Ngươi bây giờ đã quyết định rồi?"

"Ân, ta bây giờ không sai biệt lắm có thể nói với bọn họ, ta không phải là một mình đơn độc cần đuốc tiến bước trong đêm tối, ta còn có ngươi cùng ta, vô luận sau này chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, ít nhất đoạn đường này chúng ta cùng nhau đi tới. Cha mẹ ta bên kia đối với ta còn ôm một chút hy vọng, hiện tại bọn họ không hối thúc ta kết hôn, là đem quyền chủ động giao cho ta, đáp án trong lòng bọn họ dĩ nhiên là muốn nữ nhi Tống Tây Tử của bọn họ sẽ sớm kết hôn, loại bỏ những khả năng khác. Cho nên ta liền nghĩ, ta đã làm quyết định, ta liền có lẽ nên để cho bọn họ bắt đầu cân nhắc đến, Tống Tây Tử ngoài lựa chọn kết hôn ra, còn có những lựa chọn khác. Mà bọn họ chỉ phụ trách chấm bài thi, ta mới là người cho ra đáp án."
Ban đêm, dòng xe cộ không có đông đúc như ban ngày, Tống Tây Tử vững vàng lái xe, Lâu Xuân Vũ ngồi ở ghế phụ nhìn con đường phía trước, nghe Tống Tây Tử nói xong những lời kia, lại có cảm ngộ mới, nói: "Ngươi không sợ cha mẹ ngươi kiên quyết phản đối sao? Lấy cái chết ép buộc, thậm chí..."

"Ta hiểu rất rõ cha mẹ ta, bọn họ đối với cuộc sống tràn đầy hy vọng, sẽ không đem sinh mệnh lãng phí vào chuyện này. Hơn nữa, ta cũng đã nói, bọn họ là lão sư chấm bài, bọn họ chịu trách nhiệm cho điểm thì tốt rồi, không điểm hoặc là một trăm điểm cũng không quyết định được cái gì, ta trước kia không phải cũng từng thi không điểm sao, hiện tại không phải cũng là tốt nghiệp F đại sao."

"Vậy ngươi nói với người nhà rồi, ta lại chia tay với ngươi, đây không phải là làm công tác tư tưởng vô ích sao?"
"Ta sẽ nói với bọn họ, ta đã từng có một người bạn gái, nàng tên Lâu Xuân Vũ."

"Nghe thật là một câu chuyện bi thương."

"Ha ha."

Đoạn đường này, lái xe rất nhanh, cảm giác cũng chỉ là một lát sau, liền đến phụ cận tiểu khu.

Tống Tây Tử đột nhiên nghĩ đến trên đường bản thân từng nói qua một câu, liền có một lời giải thích, nói với Lâu Xuân Vũ: "Kỳ thật, loại ví von cần đuốc đi đường này thật là quê mùa rồi, ai còn cầm đuốc đi đường vào ban đêm a, hiện tại không phải đều là lái xe sao. Cho nên cũng phải theo kịp thời đại."

"Nghe vài câu nói của Tống lão sư, ta cảm thấy câu nào cũng đều là trọng điểm." Lâu Xuân Vũ thật sự đã học hỏi được, nàng cẩn thận lĩnh ngộ tinh thần trong lời nói của Tống Tây Tử, đây không phải là cảnh giới mà nàng có thể đạt tới, những gì nàng nhìn thấy chính là một tâm hồn hoàn chỉnh và kiên cường của người có gia đình hạnh phúc.
"Lâu lão sư muốn học tập liền ngày mai học tập a, hôm nay đã rất mệt rồi."

"Ân, không nói dối ngươi, ta kỳ thật đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi." Lúc trước xác thực không cảm thấy có bao nhiêu mệt, nhưng mà nghe xong Tống Tây Tử nói mệt, tựa như một câu ma chú, giải bỏ chú thuật của Lâu Xuân Vũ, nàng hiện tại rất mệt rất buồn ngủ chỉ muốn đi ngủ.

"Vậy ngươi còn chưa ngủ, ngươi nhanh đi ngủ." Tống Tây Tử đẩy Lâu Xuân Vũ đến phòng ngủ.

"Nhưng mà ngươi còn chưa ăn cơm, ta cũng chưa ăn cơm." Mí mắt Lâu Xuân Vũ đã sắp muốn rớt xuống, chỉ là nghĩ đến hai người đều đói bụng, lại xoắn xuýt không muốn đi ngủ.

"Ta gọi cháo a, ngươi ăn một chút, ăn xong lại ngủ, đánh răng rửa mặt không làm cũng không sao, dù sao ta sẽ không ghét bỏ ngươi." Tống Tây Tử nói xong đã động thủ bắt đầu tìm kiếm quán cháo vẫn mở cửa vào nửa đêm, động thủ đặt hàng.
Vừa quay đầu, Lâu Xuân Vũ đã nằm nghiêng trên ghế ở phòng khách, ghế sô pha cũng đủ lớn, có thể để cho nàng nằm thẳng, nàng đem gối dựa làm gối đầu, đặt ở dưới đầu.

Tống Tây Tử sợ nàng lạnh, đắp chăn cho nàng.

Lâu Xuân Vũ biết rõ cơm tối còn chưa thể ăn, không thể nhanh như vậy, gắng gượng một điểm ý thức thanh tĩnh cuối cùng, khi Tống Tây Tử đắp chăn cho nàng, nàng nói một tiếng cám ơn.

Trong ý thức mơ hồ Lâu Xuân Vũ nghe được âm thanh Tống Tây Tử đi mở cửa, có một giọng nam nhân nói hàng ngài đặt đến rồi.

Nàng cho rằng thức ăn đặt đã đến, rất nhanh nàng sẽ có thể ăn tối, kết quả lại để nàng chờ một lát, không biết bao lâu, Tống Tây Tử đem một cái chén nhỏ tới, "Nhiệt độ vừa vặn, sẽ không phỏng, tôm thịt ta đều lựa ra cho ngươi rồi, ta chỉ lấy cho ngươi chút cháo loãng."
Lâu Xuân Vũ nhắm nửa con mắt, được Tống Tây Tử nâng lên, trong mơ mơ màng màng liền trở thành tựa ở bên người Tống Tây Tử, bởi vì rất thư thái, liền xem người kia như điểm tựa. Hơn nữa nàng đều không cần di chuyển, cháo liền đưa đến bên môi. Nàng một mạch đem một chén cháo nhỏ ăn hết, đều không cần nhai, cháo tựa như nước canh trực tiếp từ cuống họng lưu vào trong dạ dày, dạ dày bởi vì cơn đói mà ẩn ẩn đau đớn liền được vỗ yên, cũng quên mất muốn kháng nghị, trở nên nhu thuận.

"Mệt nhọc liền trở về phòng ngủ." Tống Tây Tử đang muốn đứng dậy, Lâu Xuân Vũ lại lựa chọn dựa vào trên người nàng không đứng lên.

"Khi nào ngươi để cho ta vào phòng của ngươi." Lâu Xuân Vũ thật sự là quá buồn ngủ, không cẩn trọng như bình thường, lời trong lòng muốn nói liền nói ra.
Tống Tây Tử lập tức im lặng, những lời này một câu đánh trúng lồng ngực của nàng, lỗ tai nàng có chút nóng lên, chỉ là không biết nên giải thích phản ứng của nàng thế nào, không tới mức phản cảm, nhưng mà không thể thuận lợi nói đáp ứng.

Nàng cho một đáp án hoà hoãn: "Chờ sau này hãy nói."

"Được." Lúc này Lâu Xuân Vũ cũng không muốn lại hỏi thêm cái gì, đối với câu trả lời của Tống Tây Tử, cũng không nghĩ thêm, nàng thầm nghĩ tựa vào người Tống Tây Tử mà ngủ đi.

Cuối cùng Tống Tây Tử dùng hết một phen sức lực, mới đưa được Lâu Xuân Vũ về phòng phụ. Giữ cửa khe khẽ đóng lại, đổi lại Tống Tây Tử mất ngủ.

Hôn lễ của Liêu Dật Vân, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử phân chia khác biệt. Lâu Xuân Vũ đi làm phù dâu, nàng đã sớm nhận được y phục phù dâu Liêu Dật Vân đưa tới, ánh mắt Tống Tây Tử không tệ, y phục mà Tống Tây Tử cảm thấy tốt, liền được Liêu Dật Vân đồng ý.
Cùng nàng mặc y phục phù dâu còn có hai người khác của phòng 401, Tề Nhã Nhã cũng ở trong số đó.

Hơn năm giờ sáng, Lâu Xuân Vũ liền đi đến nhà Liêu Dật Vân, bóng lưng của Liêu Dật Vân nhìn qua là đang ngồi thẳng tắp, nhưng mà nhìn chính diện sẽ phát hiện nàng luôn là nhắm mắt, không quản thợ trang điểm Hàn Quốc đã bỏ ra bao nhiêu tiền mới mời đến được đang lăn lộn nàng thế nào, nàng đều là không chút sứt mẻ.

Chỉ khi thợ trang điểm nói mắt mở ra, mở miệng, hất càm, nàng mới có chút phản ứng.

Tân nương là vẫn bất động, nhưng mà người bên cạnh lại rất bận rộn, lấy đồ vật gì đó cho nàng, còn có người phải chịu trách nhiệm cầm bánh mì xé thành từng mảnh rất nhỏ, từng miếng từng miếng đút cho nàng ăn như đút chim con, để cho nàng lấp đầy bao tử.

Tề Nhã Nhã giữ tóc ngắn, nhưng cũng bị hai vị đại hộ pháp tả hữu chèn ép bất đắc dĩ ngồi vào vị trí tiếp nhận cho thợ trang điểm lên gương mặt.
"Đừng động tới lông mày của ta, ta thích lông mày của ta, mày kiếm mắt sáng, chính là nói loại chân mày này của ta." Tề Nhã Nhã mang vẻ mặt u buồn, kháng nghị tiểu hành động của thợ trang điểm đối với gương mặt nàng.

Dù sao thợ trang điểm đã từng gặp qua những cảnh tượng hoành tráng, không có đem chút phản kháng này để vào mắt, "Ta chỉ là điều chỉnh dáng chân mày của ngươi, không ảnh hưởng chút nào tới hình dạng của nó, ngươi xem, có phải hai bên cân đối rồi hay không, càng thêm chỉnh tề đi?"

Tề Nhã Nhã tiếp nhận tấm gương thợ trang điểm đưa tới, nhìn kỹ bản thân trong gương một chút, đây là mình sao? Mới sửa dáng lông mày một chút, thoạt nhìn liền không giống nhau, giống như là tinh xảo hơn rồi?

Bởi vì lông mày thay đổi tốt, Tề Nhã Nhã vượt qua chướng ngại tâm lý, thoáng cái liền tiếp nhận chuyện trang điểm, thậm chí chủ động nhắm mắt lại, bắt đầu chờ mong bộ dạng sau khi trang điểm.
Nếu như Tạ Nhuế không phải sợ ảnh hưởng đến Liêu Dật Vân, đã sớm bật cười.

Đến tám giờ, tân nương trang điểm xong, ba vị phù dâu cũng chỉnh tề, trên đầu đội hoa, nơ bướm sau lưng được thắt cao, biến thành đôi cánh nhỏ, Lâu Xuân Vũ cùng Tạ Nhuế mang giày cao gót, lần này cũng là dựa theo yêu cầu mà mang theo giày cao gót tới đây, chỉ riêng phong cách của Tề Nhã Nhã cùng mọi người bất đồng, trên chân nàng là một đôi giày thể thao Jordan, váy phối hợp với giầy thể thao, càng thêm cá tính.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta đã xem phần miêu ta tâm lý của ngươi ở chương chín mươi ba rồi, thì ra ngươi nói nhớ ta, chỉ là muốn ta nấu cơm cho ngươi.

Tống Tây Tử: Đây chẳng qua là một phần, một chương dài như vậy, ngươi cũng chỉ chú ý đến điểm này sao, ngươi không chú ý tới ta nhớ ngươi nhớ đến phát điên sao?
Lâu Xuân Vũ: Có sao? Là câu nào? Ta đã đọc ba lần rồi!

Tống Tây Tử: Ngươi còn đọc được gì nữa?

Lâu Xuân Vũ: Ta chỉ thấy ngươi không yêu ta, ngươi nghĩ để ta nấu cơm cho ngươi.

Tống Tây Tử:?????? Ngươi cố tình gây sự.

Lâu Xuân Vũ: Ngươi mới chính là cố tình gây sự!

Tống Tây Tử: Không có cố tình gây sự như ngươi!