Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi - Chương 94




Ba người đồng thời đứng ở phía sau tân nương, để nhiếp ảnh gia chụp rất nhiều góc độ, tranh thủ lưu lại càng nhiều ảnh chụp thật đẹp, để mọi người lật xem khi rảnh rỗi.

Chờ đến khi đã chụp không sai biệt lắm, Liêu Dật Vân cũng mệt mỏi đến không được, thợ trang điểm lại đến cho bổ trang cho nàng, nói với nàng lát nữa muốn khóc liền có thể khóc thỏa thích, bởi vì này đều là dùng đồ trang điểm không thấm nước, khóc thật lợi hại cũng sẽ không trôi đi.

Liêu Dật Vân mới không tin bản thân sẽ khóc thành một lệ nhân, luôn nhấn mạnh là không cần thiết, nàng không dùng được.

Vài người bạn thân của Liêu Dật Vân cũng tới hỗ trợ, đoàn phù dâu của nàng tổng cộng liền 9 người, trong phòng cũng không đủ chỗ đứng.

Sau khi đoàn phù dâu phòng 401 chụp ảnh chung xong hết, liền đem cơ hội nhường cho các bằng hữu phía sau, Lâu Xuân Vũ đi đến ban công hít thở không khí, nàng từ trong túi lấy điện thoại ra, mới nhìn đến tin nhắn Tống Tây Tử gởi đến.


Tống Tây Tử hỏi nàng tình hình bên kia làm sao.

Lâu Xuân Vũ xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn tình cảnh phi thường náo nhiệt trong phòng, hồi đáp Tống Tây Tử: Náo nhiệt.

Mà Lâu Xuân Vũ vẫn còn đang chờ Tống Tây Tử hồi âm, Tống Tây Tử đã đi lên lầu rồi, hơn nữa còn tìm được nàng ở ban công.

"Ta vừa rồi còn đang tìm ngươi, người thật đông, trong phòng của Tiểu Vân người thật nhiều, ta vẫn là chen lấn đi vào sao?" Tống Tây Tử không đến tay không, trên tay nàng cầm một chiếc túi Swarovski lớn, bên trong hẳn là không phải đồ trang sức, hộp đồ trang sức không có lớn như vậy.

"Ngươi mua lễ vật cho Tiểu Vân lúc nào, mua cái gì." Tống Tây Tử mang lễ vật tới, không có nói qua với Lâu Xuân Vũ, cho nên Lâu Xuân Vũ không biết trong cái túi kia là vật gì. Nàng kỳ thật cũng rất tò mò, Tống Tây Tử sẽ chọn lễ vật gì cho Liêu Dật Vân.


"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết." Tống Tây Tử nhìn Liêu Dật Vân ở bên trong lần lượt tiếp đón bằng hữu, rất bận rộn, liền không đến quấy rầy nàng. Đợi đến lúc Liêu Dật Vân không còn bận rộn như vậy, Tống Tây Tử mới đi vào.

Lâu ngày gặp lại, nếu như không phải là đang mặc áo cưới không tiện từ trên giường nhảy dựng lên, Liêu Dật Vân nhất định sẽ cho Tống Tây Tử một cái ôm thật chặt, bất quá hành động của nàng cũng không khác biệt bao nhiêu, nàng nắm làn váy lên nhảy xuống giường, kéo lấy bàn tay Tống Tây Tử, cao hứng nói: "Thân ái Tống đồng học, sau khi chúng ta tốt nghiệp đã bao lâu rồi không gặp mặt a, ngươi tính xem."

Tống Tây Tử cười cười, đối mặt với sự nhiệt tình của tân nương, nàng cầm lễ vật bằng hai tay đưa đến xem như bù đắp tổn thất.


Liêu Dật Vân không chút khách khí liền xé mở lễ vật ngay tại chỗ, "Ngươi sẽ đưa ta cái gì đây?"

Trong hộp nằm hai chú mèo Kitty. Liêu Dật Vân phù một tiếng liền nở nụ cười.

Thời điểm đại học nàng có một món đồ trang sức Hello Kitty, lúc đó Tống Tây Tử liền biết rõ, hẳn là từ khi đó đã ghi nhớ trong lòng rồi.

"Một cái là ta tặng cho ngươi, một cái là ta thay Xuân Vũ mua. Chúng ta vừa vặn gom thành một đôi, xem như lễ vật tặng cho ngươi." Tống Tây Tử nói xong, Lâu Xuân Vũ đứng bên cạnh nghe được lời nàng nói, cười đến đôi mắt đều nheo lại rồi.

"Lâu Xuân Vũ đồng chí, ta đã nhấn mạnh với ngươi không cần tặng quà, ngươi biểu hiện ra là đáp ứng, kết quả liền âm thầm đặt lễ vật cùng Tống Tây Tử. Ta phải phê bình ngươi a." Liêu Dật Vân vừa nhìn đến Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, cho rằng Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử hai người đã trao đổi thống nhất tặng lễ vật cho nàng.
Trên thực tế Lâu Xuân Vũ xác thực không biết rõ tình hình, đây là Tống Tây Tử tự chủ trương, nhưng mà Lâu Xuân Vũ không bài xích loại tự chủ trương này, ngược lại có loại cảm giác ngọt ngào được Tống Tây Tử thừa nhận là người của mình.

"Nếu như người không thích, liền đem phần quà của ta trả cho ta." Lâu Xuân Vũ vươn tay muốn nắm lấy một trong hai món quà.

Hai tay Liêu Dật Vân ôm lấy hộp lễ vật, "Đều đã tặng cho ta rồi a, nào có đạo lý lấy lại. Đúng rồi, hai người các ngươi muốn tặng lễ vật liền tặng lễ vật, làm gì lại đưa hai chú mèo Kitty giống nhau như đúc a, ta nên đặt ở đâu mới tốt a? Đặt lên xe?"

Tề Nhã Nhã nhìn nhìn phản ứng của Liêu Dật Vân, ánh mắt lại trở về trên người Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử, này tới tới lui lui quét mắt vài lần, nàng xác định, quan hệ giữa Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử, nơi này ngoại trừ nàng biết rõ, người khác cũng không biết.
Nhưng mà nàng lại không xác định Liêu Dật Vân có phải thật sự là không biết rõ hay không, bởi vì trong ấn tượng của nàng Liêu Dật Vân mang đến cho nàng một loại cảm giác hiền giả tiên tri, khi Liêu Dật Vân đã chú ý quan sát sẽ không có gì mà Liêu Dật Vân nhìn không thấu.

Vậy cũng có thể là chính nàng đã biết rồi, liền chỉ phối hợp diễn xuất.

Lúc này Tề Nhã Nhã liền khó chịu, nàng khó chịu là bởi vì nghẹn đến mức khó chịu, nàng đang trông giữ một bí mật không tính là bí mật, không thể trao đổi với người khác, còn phải ở bên cạnh quan sát một đôi tú ân ái, trong lòng thực khó chịu.

Mà Liêu Dật Vân nhận lấy phần lễ vật này, mới phát hiện phía trên tấm card nhỏ chính là viết tên Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử hai người.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng quan hệ tốt, cho nên mới cùng nhau tặng lễ vật.
Ở bên ngoài Lâu Xuân Vũ thấp giọng hỏi Tống Tây Tử: "Quan hệ giữa hai chúng ta, ngươi cảm thấy khi nào thuận tiện nói với nàng?"

Tống Tây Tử cũng nhẹ nói ở bên tai nàng: "Kỳ thật lúc nào cũng có thể, ngươi tùy thời liền có thể nói ra. Phản ứng đầu tiên của nàng khẳng định không phải là kinh ngạc, mà là nói chính mình mắt mù thế nhưng lại nhìn không ra."

"Ta cũng cho là như vậy, nhưng mà ta không mở miệng được, ta nên nói như thế nào, đi đến trước mặt nàng, nói ta đã theo đuổi được Tây Tử rồi, hay nói chúng ta là một đôi?" Lâu Xuân Vũ có thể nói như vậy mới là lạ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không tự nhiên, như vậy sẽ giống cái gì a.

Tống Tây Tử nói: "Ân? Vậy liền chờ, có một ngày nàng sẽ biết a."

"Ngươi không sợ bằng hữu của ngươi để ý sao? Sẽ có người cảm thấy hai nữ nhân cùng một chỗ không phải là quan hệ bình thường, vạn nhất nàng không thể tiếp nhận, thậm chí xa lánh ngươi thì làm sao?"
"Còn ngươi, ngươi sợ sao?" Tống Tây Tử hỏi lại Lâu Xuân Vũ.

"Ta không có bằng hữu gì, bằng hữu không nhiều lắm, nhưng mà đều là chân thành a."

"Yêu cầu của ta đối với bằng hữu không có cực đoan đến mức nhất định muốn mỗi người đều phải xuất phát từ nội tâm mà tiếp nhận, chỉ cần duy trì phép lịch sự, mọi người liền vẫn là bằng hữu, khi gặp mặt khách khách khí khí, về phần sau lưng nghĩ như thế nào, đó là chuyện của bọn họ." Tống Tây Tử bỗng nhiên đổi đề tài, nàng nói với Lâu Xuân Vũ: "Màu sắc son môi rất thích hợp với ngươi."

"Thật sao?" Lâu Xuân Vũ vừa được nàng khen ngợi như vậy, phản xạ có điều kiện muốn dùng đầu lưỡi liếm bờ môi một chút, Tống Tây Tử phát hiện liền ngăn lại, nhưng mà đã muộn rồi, "Ngươi đều đem son môi liếm hết rồi. Son môi không cần nuốt vào, đối với thân thể không tốt."
Tống Tây Tử nhịn không được nhìn thêm mấy lần, ánh mắt dừng lại trên bờ môi bị Lâu Xuân Vũ liếm hỏng, không khỏi có chút để trong lòng một chút màu đỏ nhòe ra nơi khóe miệng kia.

"Đừng nhúc nhích." Một tay Tống Tây Tử ôm lấy sau ót Lâu Xuân Vũ, từ trong túi lấy ra khăn ướt tẩy trang, nắm lấy một miếng nhỏ, từng điểm một đem vết son trên môi Lâu Xuân Vũ lau đi.

Túi xách của Tống Tây Tử cũng không lớn, hơn nữa túi mỹ phẩm lấy ra từ trong túi chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng các loại dụng cụ trang điểm đều có đầy đủ, nàng trước liền đánh son lót cho Lâu Xuân Vũ, thay người kia vẽ lại đường viền môi.

Lâu Xuân Vũ chỉ cảm thấy trên môi thật nhột, không khỏi nở nụ cười, nụ cười này, khiến cho Tống Tây Tử có chút bất lực, "Đang trang điểm a, nghiêm túc một chút."
"Ân, ta tận lực."

Tống Tây Tử nghiêm túc vẽ trên bờ môi của nàng, khoảng cách thật gần làm cho Lâu Xuân Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dài cong vút của Tống Tây Tử, cùng đôi mắt màu hổ phách đang đeo kính áp tròng của người kia dưới ánh mặt trời, chưa kể đến là những sợi lông tơ đạm đạm màu trắng kia.

Cảnh tượng này khiến cho Lâu Xuân Vũ nhớ tới một màn ở kiếp trước, không giống với khi đó, hiện tại hết thảy đều là của nàng, nàng nghĩ đến liền cảm thấy tốt đẹp.

Tống Tây Tử im lặng đặt thỏi son đỏ của mình vào lòng bàn tay Lâu Xuân Vũ, "Trái xem phải xem vẫn cảm thấy hôm nay ngươi trang điểm thật dễ nhìn. Bình thường ngươi là nữ đồng học bên cạnh, hôm nay là phù dâu rực rỡ."

"Ngươi vẫn xinh đẹp giống như bình thường, ta lại không biết làm sao để khen ngươi."
Hai người lại bắt đầu một màn kinh doanh tán dương, tán dương đến không chút đỏ mặt.

Bởi vì bình thường cơ hội Lâu Xuân Vũ trang điểm đã ít càng thêm ít, phần lớn là tố nhan triều thiên*, đột nhiên trang điểm lên, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu.

(*Mặt mộc)

"Cái này ngươi cầm lấy, không sai biệt lắm với màu son của ngươi lúc này, lát nữa tự mình bổ trang."

Lại trở vào phòng tân nương, khóe miệng Lâu Xuân Vũ vẫn như cũ là cong lên, son môi Tống Tây Tử đưa cho nàng, được nàng bỏ vào trong túi nhỏ.

Tề Nhã Nhã ánh mắt sắc bén, quan sát được vừa mới đi ra ngoài trong chốc lát, màu sắc son môi của Lâu Xuân Vũ đã thay đổi, trong đầu nàng liền sẽ hiển hiện các loại hình ảnh.

Ví dụ như Tống Tây Tử đem Lâu Xuân Vũ đặt ở trên tường, nói: "Son môi của ngươi thơm quá, để ta nếm thử." Sau đó liền nếm đến sạch sẽ gọn gàng, khiến cho Lâu Xuân Vũ không thể không trang điểm lại lần nữa.
Ví dụ như Lâu Xuân Vũ đem Tống Tây Tử đặt ở trên tường, nói: "Ngươi trang điểm đẹp mắt như vậy, là muốn trêu hoa ghẹo nguyệt trong hôn lễ sao, nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta ghen tỵ a." Sau đó dùng bờ môi của mình dán bờ môi Tống Tây Tử.

Dù sao trong đầu Tề Nhã Nhã nghĩ tới nghĩ lui chính là Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử làm sao lăn lộn son môi.

Đại khái là ánh mắt Tề Nhã Nhã quá mức lửa nóng, Lâu Xuân Vũ đã nhận ra, "Ngươi nhìn ta làm gì."

Tề Nhã Nhã dùng ngón tay điểm điểm bờ môi của mình, một bộ dáng ngươi hiểu được đi.

Lâu Xuân Vũ soi gương, không có vấn đề gì a?

Tề Nhã Nhã gấp gáp, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi ở bên ngoài ngươi và Tây Tử làm cái gì?"

"Ngươi nghĩ sao?"

"Ta nghĩ các ngươi chàng chàng thiếp thiếp a."

"Không có." Lâu Xuân Vũ cũng muốn a, nhưng mà nàng thủy chung không dám bước ra một bước kia, nàng sợ tiết độc Tống Tây Tử, cũng sợ Tống Tây Tử không vui, đây là chuyện của hai người các nàng, nàng không muốn cùng người ngoài như Tề Nhã Nhã nói đến chuyện này.
Lâu Xuân Vũ cho là mình che giấu vô cùng tốt, nhưng mà sự cô đơn toát ra trong nhãn thần của nàng lại lạc vào trong mắt Tề Nhã Nhã.

Trong lòng Tề Nhã Nhã đã có một tính toán.

Thật vất vả chịu đựng qua xong hôn lễ, đến buổi chiều, tân nương cùng tân lang muốn cùng đi ngoại cảnh chụp hình cưới, phù dâu cũng đi theo, may mắn là thời gian chọn tốt, thời tiết mát mẻ, có chút gió nhẹ, tân nương cùng lang bị nhiếp ảnh gia xem như mộc đầu nhân mà gọi tới gọi lui chỉ dẫn, còn bị yêu cầu bày ra các loại tạo hình, vừa nhảy vừa nhót, Liêu Dật Vân cùng Lâu Xuân Vũ nói thầm đời này lại kết hôn một lần nữa nàng chính là heo.

Vị hôn phu và bây giờ sắp mang thân phận là lão công của nàng Vạn đồng chí nói: "Ta cũng nghĩ như vậy a."

"Tân hôn liền nói lời như vậy là điềm xấu, phì phì, đồng ngôn vô kỵ." Tạ Nhuế nhắc nhở Liêu Dật Vân không nên quên mình là tân nương.
Liêu Dật Vân chỉ vào bờ môi của mình, "Ngươi xem khóe miệng của ta, cười đến sắp căng gân, ngươi lại nhìn ánh mắt của ta, có phải hay không chính là ánh mắt không còn sự sống."

"Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi không thể nghĩ tốt một chút sao, ví dụ như nghĩ đến buổi tối động phòng hoa chúc a."

Tề Nhã Nhã nói xong, tân nương thiết một tiếng, vỗ vỗ bụng, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì a."

Ngoài miệng Liêu Dật Vân nói kết hôn không có gì phải kích động dù sao chính là đi ngang qua sân khấu, nhưng mà đêm đó khi Liêu Dật Vân mặc áo cưới đi đến nơi tổ chức hôn lễ được trang trí cẩn thận, nàng liền khóc thành lệ nhân, lão công của nàng luống cuống tay chân tìm người đem khăn giấy cho nàng lau nước mắt.

Người dẫn chương trình mời lên cha mẹ của Liêu Dật Vân, lão tiên sinh mặc đường trang, trượng mẫu nương thì mặc sườn xám thật vừa vặn, tay khoác tay mà đi lên, Liêu Dật Vân ôm lấy Liêu mẹ khóc mãi không ngừng, khiến cho người dẫn chương không thể không để âm nhạc dừng lại, làm cho tân nương trước lấy lại tâm tình.
Cuối cùng Liêu Dật Vân kết thúc hôn lễ với đôi mắt đỏ ửng, khi trao nhẫn, Tề Nhã Nhã mặc áo phù dâu AJ đi tới trước mặt tân nhân, tay cầm lẵng hoa, chính giữa lẵng hoa, là một đôi nhẫn cưới lòe lòe tỏa sáng.

Chú rể cầm lấy nhẫn kim cương, thân thể hạ xuống, ở trước mắt bao nhiêu người quỳ xuống hai chân.

Trượng mẫu nương tương lai của hắn cấp bách, ở bên cạnh nói: "Một gối, không cần quỳ hai gối."

Liêu Dật Vân lại đang bắt đầu bật khóc nhìn thấy một màn này, lần này chính là vừa khóc vừa cười, nàng nói: "Quỳ tổ tông mới cần quỳ hai gối a, nhanh, nhanh đổi lại."

Sau khi lão Vạn điều chỉnh, lôi kéo quần Tây, nắm chặt lấy bàn tay Liêu Dật Vân, muốn đeo nhẫn lên, nhưng mà bởi vì quá khẩn trương, nhiều lần cũng không có thành công.

"Ngươi liền nhắm cho đúng a." Sau khi Liêu Dật Vân nói xong, phát hiện những lời này dễ khiến người ta hiểu sai, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện những người nghe được đều là một biểu lộ khó có thể nói rõ thành lời, nàng xấu hổ đến muốn đánh người, duỗi tay đến trước mặt tân lang, hối thúc hắn nhanh lên.
Phần sau là rót rượu, chơi trò chơi, trọn vẹn qua lại cả một buổi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Liêu Dật Vân: Khóc sao, ta không thể nào khóc a, ta Liêu Dật Vân không phải loại nữ nhân sẽ khóc thành cún trong hôn lễ.

Hiện trường, ô ô ô ô...

Tề Nhã Nhã: Lão bản, nghe nói ngươi có bằng hữu làm Daigou, cái gì đều có thể mua được đúng không?

Dương Chiêu Đệ: Đúng vậy a, muốn mua cái gì không thể gặp người sao?

Tề Nhã Nhã: Hắc hắc hắc hắc, ta không tiện nói với ngươi, ngươi đem phương thức liên lạc của nàng nhắn cho ta được không.

Dương Chiêu Đệ:??

Qua vài ngày sau

Dương Chiêu Đệ hỏi bằng hữu: Tiểu nhân viên nhà ta liên lạc với ngươi, nhờ ngươi giúp nàng mua cái gì?

Bằng hữu vẫy tay, để Dương Chiêu Đệ đưa lỗ tai tới, Dương Chiêu Đệ nhíu mày, nghe được lời bằng hữu kề bên tai nói với nàng, nàng từ từ mở to hai mắt nhìn qua.
Dương Chiêu Đệ: Thật sự chính là nhìn không ra, tiểu nhân viên nhà ta lại là người to gan như vậy.

Bằng hữu: Là to gan, nàng nói tặng cho bằng hữu, không phải là tặng cho ngươi đi?

Dương Chiêu Đệ: Nếu nàng dám đem vật kia đưa cho ta a, ta chém chết nàng.