Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 303




Quân thần triều đình ngẩng đầu nhìn cánh cổng trên bầu trời, tiên quang sáng ngời phản chiếu ra một bóng người tuấn tú.

“Từ ác liêu…”

Yết hầu của bọn hắn nhấp nhô lên xuống, ý thức trở nên hỗn loạn, cảnh tượng này khiến bọn họ cực kì kinh hãi.

Phi thăng vào ban ngày, lông vũ hóa thành tiên.

Lúc này, nam tử áo trắng đang được bao phủ tiên quang đủ màu sắc.

Ở tuổi hai mươi bốn, hắn ta xuất thân từ một nhân loại, sinh ra linh thức, sau đó một mực theo đuổi sự siêu thoát.

Võ giả duy nhất phi thăng ở Cửu Châu!

Trong suốt chiều dài lịch sử, biết bao người tài năng lỗi lạc đã tử vong vì tuổi già, nhưng vẫn không cách nào đi đến đích.

Mà Từ ác liêu đã làm được điều đó!

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào…”

Vũ Chiếu hoàn toàn mất bình tĩnh, sắc mặt tràn đầy kinh hãi, lặp đi lặp lại câu nói này, cánh tay đều phát run. Lần đầu tiên trong đời, bà ta bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt đến phát điên

“Vọng Nhi…”

Diêu Mạn cùng Từ Lĩnh đan chặt hai tay vào nhau, bọn họ đều nước mắt lưng tròng, nội tâm tràn đầy phấn khích khi biết nhi tử sắp bước vào tiên môn.

Dù cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn, nhưng đó chính là mục đích cả đời của Vọng Nhi. Có thể tận mắt thấy con trai đã được như nguyện, thân làm cha mẹ sao có thể không vui mừng được.

“Rốt cuộc cũng siêu thoát rồi.”

Một nụ cười phức tạp hiện lên trên mặt Thẩm Ấu Di, nàng ta thật lòng chúc mừng Từ Bắc Vọng, nhưng nụ cười lại rất ảm đạm đìu hiu.

Lúc trước, nàng ta tâm cao thế ngạo, cho rằng Từ ác liêu chính là một con giòi bọ vô dụng, hoàn toàn không xứng với mình. Mà giờ phút này, phế vật ;úc đó lại sắp phi thăng, dù chỉ tồn tại ở Cửu Châu hơn hai mươi bốn năm ngắn ngủi, nhưng hắn đã tạo ra một câu chuyện thần thoại rực rỡ!

Quá trình hoa lệ, cái kết thậm chí càng làm người đời kinh hãi!

Sắc mặt của mọi võ giả ở kinh thành đều hiện lên một tia ghen tị, cảm xúc kinh hoàng đang lan tràn dữ dội trong đạo tâm.

Từng tầng sóng to gió lớn dâng trào khắp Đại Càn, tất cả mọi người đều ngửa mặt lên nhìn tiên môn.

Rốt cuộc, bọn họ cũng biết rằng việc siêu thoát không còn là điều không thể xảy ra, đồng thời cũng tận mắt chứng kiến một nhân vật chói lọi như vầng thái dương vĩ đại bước vào chư thiên vạn vực!

Thiên Thần Điện.

Độc Cô Vô Địch vốn đang bế quan, nhưng ông ta lúc này đang dựa vào tế đàn, cả người như bị đánh đến tan xương nát thịt.

Đạo tâm của ông ta gần như sụp đổ!

Từ ác liêu, một hậu bối ti tiện như con kiến, đã có thể đi đến đích trong con đường theo đuổi trường sinh bất tử.

Hắn đã nỗ lực hết sức, nhưng từ đầu đến cuối, con đường này vẫn còn rất xa rất xa.

“Tại sao?!”

Người cầm đầu thế lực mạnh nhất Cửu Châu gầm lên một tiếng không cam lòng.

Các thế lực lớn, những lão già đang ẩn náu khăp thiên địa, giống như bị động kinh, khua tay múa chân rồi cuối cùng bật khóc.

Vùng đất cấm địa.

Màn sương tiên khí càng lúc càng nồng đậm, âm thanh thần tiên vang vọng trăm dặm trời cao. Từ Bắc Vọng có chút thất thần, đáy mắt chỉ còn sót lại tiên môn sáng rỡ đến cùng cực.

Quá hấp dẫn kịch tính.

Hắn đã từng nghe lão đại đề cập đến, cảnh giới siêu thoát không phải là chỉ tu vi, mà là sức mạnh. Nói tóm lại, hắn chỉ bộc phát sức mạnh vượt ra ngoài thế giới bị vứt bỏ thì có thể phi thăng.

Mà một quyền kia, đã vượt qua giới hạn này!

Nói cách khác, Từ Bắc Vọng đánh bậy đánh bạ một chút lại có thể biến mơ ước…

Thành hiện thực rồi!

Kể từ thời khắc này, hắn sẽ dấn thân vào con đường theo đuổi trường sinh. Sau khi kinh hãi chấn động hồi lâu, vô số tu sĩ lấy lại bình tĩnh, trong đầu chỉ còn lại có một câu nói.

Mau đi thôi.

Giành vinh quang cho đại lục Cửu Châu!

Ngươi không phải là người ngông cuồng, tự cao tự đại không ai bì nổi, cường thế tuyệt luân sao?

Mời đi đến chư thiên vạn vực, mở ra một con đường đẫm máu!

Sau khi Từ ác liêu phi thăng, hận thù dù có sâu đậm đến đâu cũng sẽ tan biến.

Chỉ mong rằng kẻ này không đánh rơi phong thái của các tu sĩ Cửu Châu!

“Từ Bắc Vọng, ngươi ngơ ngác làm cái gì, thành tiên rồi!”

Đột nhiên, lão nhân Thiên Cơ gào thét thúc giục, giọng nói run rẩy không thôi.

Cuối cùng thì ông ta cũng đợi được rồi!

Lão nhân Thiên Cơ ốn dĩ đặt hy vọng vào hai người, Đệ Ngũ Cẩm Sương cùng Ma Thần ở Ma Quật, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới Từ Bắc Vọng lại làm được chuyện vĩ đại này.

Chỉ khi nào thế giới bị vứt bỏ xuất hiện có thể siêu thoát, nhiệm vụ của ông ta có thể hoàn thành, trở về ngoại vực một lần nữa.

Từ Bắc Vọng hít một hơi thật sâu, bước đến gần Lão Đại, đôi mắt của hắn dâng trào cảm xúc sâu thẳm, trầm giọng nói: “Nương nương, ti chức chờ người.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn chằm chằm, đôi môi đỏ mọng phun ra một lời nói lạnh lùng: “Còn chờ bản cung làm gì, nếu ngươi còn bị treo cổ, thì mau đi lên tiên môn đi.”

“Đừng đi!”

Trong biển sấm sét lộ ra cái đầu nhỏ, Phì Miêu lo lắng can ngăn.

Đại phôi đản nói rất đúng, mặc dù tiểu phôi đản đã phi thăng, nhưng tu vi yếu ớt của hắn căn bản không thể chịu được sóng gió bên ngoài ngoại vực.

“Nhanh đi!”

Lão nhân Thiên Cơ bước đến, hơi thở hùng vĩ quét qua Đệ Ngũ Cẩm Sương, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Từ Bắc Vọng.

“Cút đi!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương phất tay áo, băng sơn mênh mông phát tán khắp trười đấy.

Nàng ta không nói một lời, chỉ bình tĩnh đứng sừng sững ở nơi đó.

Ho hấp của lão nhân Thiên Cơ trở nên dồn dập, hận không thể bắn chết Từ Bắc Vọng. Đây là cơ hội trời cho. ngươi còn do dự cái gì?

Ông ta căn bản không tin những lời nói của Đệ Ngũ Cẩm Sương có thể tạo ra tác động đến Từ Bắc Vọng, khi đối mặt với cơ hội siêu thoát, thì mối quan hệ trong quá khứ không có gì đáng nói.

Người dân ở Cửu Châu không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của phi thăng.

Cũng không có người nào có thể chống lại được cánh cửa tiếp dẫn!

Không ai có thể cản đường ngươi.

Một khi bước ra, đó chính là con đường dẫn đến sự bất tử!