Từng đám mây mù cuộn lại vào nhau, âm nhạc cổ tích truyền khắp mọi ngóc ngách của đại lục Cửu Châu, như thể đang rửa sạch bụi bẩn của cả thiên hạ.
Đây là một cảnh tượng rúng động nhất từ trước tới nay!
Hàng trăm triệu con người, đồng thời hướng lên nam tử tuấn mỹ trên bầu trời.
Kỳ vọng của bọn hắn dâng trào tới cực hạn!
Từ giờ về sau, khái niệm phi thăng không còn là lời nói vô căn cứ, không còn là mộng tưởng hão huyền của thế gian nữa.
Thiên kiêu rực rỡ nhất Cửu Châu đã lập được một kỳ tích không thể tưởng tượng được!
Đi thôi.
Đi đến chư thiên vạn vực, đi tới thượng giới, sau đó lại tiếp tục gây dựng nên những sự tích thần thoại này!
Trong vô thức, vô số sinh linh ở Cửu Châu đều phát sinh lòng thành kính từ tận tâm can.
Trên chiến thuyền, Tiêu Phàm mềm oặt cả người, sắc mặt trắng bệch, mất hồn mất vía. nỗi cay đắng nồng đậm lan tràn khắp con tim.
Rốt cuộc, hắn cũng không phải sống dưới cái bóng của kẻ này nữa, hắn ta rời đi cũng tốt.
Nhưng tại sao khi nghĩ đến đây, Tiêu Phàm hắn lại muốn khóc?
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm rơi lệ đầy mặt.
Đố kỵ và hận thù biến thành nỗi đau khôn lường, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào!
Dưới con mắt của công chúng, màn sương tiên khí tản ra, khắp người nam tử áo trắng tỏa ra vinh quang mịt mờ, hắn ta tựa như một vị thần minh anh của thế gian.
Tuy nhiên, Từ Bắc Vọng vẫn còn do dự mà không chịu bước về phía trước
Không nỡ rời đi?
Hay đang lo sợ, không biết tương lai rồi sẽ đi về đâu?
Chẳng ai biết được.
Vô số võ giả bắt đầu thở gấp, hận mình không thể thay thế vị trí của nam tử áo trắng, đặt chân vào con đường theo đuổi trường sinh bất tử.
Bất kể là ai đi chăng nữa, đều không thể chống lại sự cám dỗ đến nhường này.
“Từ Bắc Vọng, tỉnh lại!”
Lão nhân Thiên Cơ khàn giọng thúc giục, giọng điệu của có chút run rẩy vì phấn khích.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, khi cơ hội phi thăng chỉ cách trong gang tấc, lại có người do dự không bắt lấy?
Hoàn toàn vô lý!
Ngu ngốc không ai bằng!
Nếu như có thể can thiệp, ông ta đã ném kẻ này vào cánh cổng tiếp dẫn từ lâu rồi.
Nhưng đây là ý trời, là nguồn sức mạnh có thể hủy diệt vạn vật, ai lại dám hành động thiếu suy nghĩ chứ, nếu không thì sẽ lập tức bị chư vị thần linh giết ngay tại chỗ.
“Nương nương…”
Đầu óc Từ Bắc Vọng trở nên rối bời, giọng nói có hơi khàn khàm.
Hắn cảm thấy rất khó để có thể giữ vững tỉnh táo.
Dù saođi nữa, ngay từ lúc xuyên đến thế giới này, mục tiêu mà hắn khắc sâu vào xương tủy, luôn một mực theo đuổi, chính là cơ hội trường sinh bất tử mày.
Nếu bỏ lỡ lần này, hắn chẳng biết mình có thể khởi động cánh cửa tiếp dẫn này nữa hay không.
“Tu vi của ngươi không đủ, sẽ bị chướng bích (rào cản) xoắn nát nguyên thần.”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Sau một hồi trầm mặc, mặt mày Đệ Ngũ Cẩm Sương ẩn hiện một tia thương cảm không dễ thấy.
Nàng bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không tin bản cung, bản cung cũng không ngăn cản ngươi.”
Như thể phải trải qua một cuộc chia ly, Đệ Ngũ Cẩm Sương bất chợt biểu lộ thần sắc thất vọng hiếm có.
Nàng nhìn chằm chằm vào chó săn, nhẹ giọng nói: “Với thực lực hiện tại của ngươi, dù phi thăng thì sẽ bị xem là kẻ kém cỏi, mà đã kém cỏi thì chỉ có thể tới Linh giới.”
“Điều này cũng có nghĩa, ngươi và bản cung trăm năm cách biệt, thậm chí vĩnh viễn không thể gặp nhau.”
Đây là lý do thực sự khiến nàng can ngăn hắn.
Ngoại vực vô cùng loạn lạc, nếu dựa vào vận khí của chó săn, hắn có lẽ sẽ bình yên vô sự.
Nhưng khi đối mặt với dòng sông thời gian dài đến vô tận, nàng chỉ sợ mình không còn cơ hội giẫm lên mặt chó săn một lần nữa.
Nàng không muốn.
Hai bên đối thoại bằng bí thuật truyền âm, cho nên lão nhân Thiên Cơ không thể nhận ra bất kỳ điều gì từ khuôn mặt lạnh lùng của Đệ Ngũ Ma Đầu.
Hắn chỉ thấy Từ Bắc Vọng lùi về sau.
Lùi lại nửa bước, khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết.
Lão nhân Thiên Cơ đột nhiên bộc phát sức mạnh pháp tắc hùng vĩ, giận giữ hét lên: “Ngươi không cần e ngại hiểm nguy, ngươi chính là thiên đạo chi tử của Cửu Châu!”
Thanh âm giống như sấm rền, vang vọng khắp trăm vạn dặm trên bầu trời.
Ông ta chỉ cho là Từ Bắc Vọng sợ hãi vì những nguy cơ sau này. Dù sao đi nữa, hắn ta sắp phải rời khỏi vùng an toàn tại Cửu Châu, không còn sự bảo hộ của Đệ Ngũ Cẩm Sương, một mình lao vào con đường sát phạt máu tanh.
Ở cái tuổi hai mươi tư này, sợ hãi là lẽ thường tình chốn nhân gian.
Suy cho cùng, Từ Bắc Vọng không giống những lão già đèn dầu sắp cạn, cầu mong phi thăng để kéo dài tuổi thọ, hắn ta vẫn còn cả tương lai rực rỡ ở phía trước.
Nhưng hắn căn bản không cần phải sợ hãi gì cả.
Làm thế nào mà một tu sĩ có vận khí bậc nhất tại thế giới bị vứt bỏ lại có thể rơi đài trên con đường phi thăng?
Câu nói này như tiếng trống dồn dập, kích động nội tâm của vô số cường giả.
Bọn họ đều tán đồng với lão nhân Thiên Cơ.
Từ ác liêu chính là người con mà trời đất sủng ái nhất!
Nếu không, hắn làm sao có thể phi thăng khi mới hai mươi tư tuổi?
Mấy món Thần khí, thậm chí còn có rất nhiều pháp bảo giúp siêu thoát, tựa như có tai mắt tứ chi mà chạy vào túi của Từ ác liêu.
Vận may bá đạo đến nhường này, không phải con cưng của trời thì còn là cái gì?
Nếu như không nghe thấy câu nói này, Từ Bắc Vọng sẽ còn ở đó thêm một hồi nữa, mà bây giờ?
Kẻ xui xẻo bước vào không gian ngoại vực, chắc chắn sẽ bị chướng bích xoắn thành nước thịt.
Quan trọng hơn hết, Lão Đại đã nói hắn không có khả năng phi thăng.
Quả nhiên, trước ánh mắt mong đợi của hàng triệu người, nam tử áo trắng thi triển một quyền, đập tan tiên quang, chậm rãi nói: “Chưa phải lúc.”
Thiên địa bất chợt ngưng đọng trong giây lát.
Nhịp tim của vô số người như ngừng lại, tinh huyết cơ hồ đông cứng, ai nấy đều chìm trong cơn bàng hoàng vô hạn.
Trong cả cuộc đời này, đây là câu nói chí khí nhất mà bọn hắn từng nghe, cũng là câu nói hoang đường nhất.
Ngữ điệu hời hợt phát ra từ miệng nam tử áo trắng, dường như đây là điều hiển nhiên.
Hắn cứ thế mà chối bỏ cơ hội trường sinh!