Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 292: Ngươi có ngốc không hả? (2)




Người ta đã thảm lắm rồi, mất đan dược, mất thần binh tuyệt thế, cơ thể cũng bị thương nặng.

Cố Dương không khỏi sinh lòng trắc ẩn, sau khi nhận ngọc bội thì để hắn rời đi.

Sau khi bay xa, Lục Vân Sơn đột nhiên nói: “Bên trong Quảng Hàn cung có một vị Yêu Thánh canh giữ.” Nói xong, người đã biến mất không còn bóng dáng.

Yêu Thánh là cường giả Thiên Nhân cảnh của Yêu tộc.

Cố Dương nhìn bóng lưng đối phương rời đi, cảm thấy người này cũng không tệ.

“Cố Dương!”

Sở Tích Nguyệt bước tới gần, đang định hỏi tại sao hắn lại ở đây.

“Phụ thân!”

Đột nhiên, một bóng người bay xuống từ trên trời, đáp xuống bên cạnh Cố Dương.

Phụ thân?

Cách xưng hô này khiến Sở Tích Nguyệt sững sờ.

Nàng nhìn thiếu nữ trước mặt, dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý bẩm sinh.

Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là, tu vi của thiếu nữ này quả thật sâu không lường được, hình như là Thần Thông cảnh.

Một nhân vật như vậy xuất hiện ở Đại Chu từ khi nào?

Thấy nàng phản ứng như vậy, Cố Dương nhất thời không biết giải thích ra sao, chỉ có thể nói: “Đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi thôi!”

Đây là địa bàn của La gia, nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, La gia không thể không phản ứng.

Tốt nhất là mau chóng rời đi

……

Ở phía bên kia, trong phòng bao của tửu lâu.

Điền Triết Vũ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, trong miệng lẩm bẩm: “Thẩm lão, trên đời này thật sự có ai có thể đột phá từ nhất phẩm tới Pháp Lực cảnh trong vòng ba tháng ư?”

Thẩm lão đang nhìn chằm chằm hướng Cố Dương rời đi, nói: “Đây không phải một ví dụ sống trước mặt ngươi sao?”

Điền Triết Vũ bối rối hỏi: “Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?”

“Trên thế giới này luôn tồn tại một số người không thể suy đoán theo lẽ thường, chẳng phải Lâm Thiên Nhất, viện trưởng Văn viện và Lạc vương cũng giống như vậy sao? Rõ ràng thế giới này không thể sinh ra cường giả của Thiên Nhân cảnh, nhưng họ đã làm được.”

“Tần Vũ suýt chút nữa đã một tay lật đổ hoàng thất Đại Chu, có thêm một Cố Dương thì cũng đâu có gì kỳ lạ.”

Đạo lý đơn giản như vậy, thế nhưng Điền Triết Vũ vẫn khó lòng chấp nhận nổi.

Một lúc lâu sau, tâm trạng của hắn mới bình tĩnh trở lại, lập tức nhớ tới một chuyện: “Tại sao Thẩm Quang lại giết Sở Tích Nguyệt?”

Sở Tích Nguyệt chỉ là nhất phẩm, nhưng Thẩm gia lại phái một vị Pháp Lực cảnh đến ám sát, điều này không hợp lẽ thường.

Thẩm lão nói: “Rất nhiều năm trước, Thẩm Châu đã bị Tần Vũ đánh bại mấy lần, luôn coi hắn như kẻ thù không đội trời chung. Nghe nói, Tần Vũ đích thân bày mưu tính kế cuộc liên hôn này giữa Tần và Sở.”

“Một người như Tần Vũ sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc hôn nhân của con cháu mình mà không có lý do. Hắn còn sử dụng thần binh như Minh Nguyệt đao làm của hồi môn, hẳn phải có ý đồ gì đó.”

“Có lẽ Thẩm Châu đã đoán được kế hoạch của Tần Vũ, không tiếc đắc tội với Sở gia cũng phải giết Sở Tích Nguyệt.”

Điền Triết Vũ biết Thẩm Châu là nhân vật kiệt xuất nhất dưới lão tổ Thẩm gia, có triển vọng đột phá Bất Lậu cảnh.

Bởi vì lão tổ Thẩm gia đã bế quan, cho nên Thẩm gia do Thẩm Châu làm chủ.

Tần Vũ sớm đã là Bất Lậu cảnh đỉnh phong, việc hắn mưu tính có lẽ là đột phá tới Thiên Nhân cảnh.

Một khi Tần Vũ đột phá đến Thiên Nhân cảnh, còn ai có thể ngăn cản hắn?

Nghĩ đến đây, Điền Triết Vũ không khỏi lo lắng, Man tộc ở thảo nguyên đã rục rịch, hơn nữa Tần Vũ còn muốn lật đổ Đại Chu, chỉ sợ thiên hạ này sắp đại loạn rồi.

……

Trời sáng.

Cuối cùng Cố Dương và Hi Hoàng cũng dẫn theo ba nữ nhân Sở gia rời khỏi Tề châu, đến biên giới của Trung châu.

Bọn họ tìm một nơi để Cố Dương giúp Sở Mi xóa bỏ kiếm khí trong người nàng. Đây là một việc cần sự tỉ mỉ, hắn phải mất nửa ngày mới làm xong.

Cuối cùng Sở Tích Nguyệt cũng tìm thấy cơ hội nói lời đa tạ với Cố Dương: “Lần này may mà có ngươi.”

Cố Dương cười nói: “Ta chỉ tình cờ gặp được.”

Sở Tích Nguyệt đưa cho hắn một chiếc hộp màu đỏ: “Cho ngươi cái này!”

“Đây là gì?”

Trên hộp có dán một tấm phù chú, sức mạnh cấm chế trên đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Hiện giờ, phù văn đã thất truyền từ lâu, thứ này hoặc là đến từ động phủ còn sót lại của thời kỳ Thượng Cổ, hoặc là đến từ thế giới động thiên.

Sở Tích Nguyệt nói: “Đây là Thất Mệnh Bổ Thiên đan, có thể kéo dài ba trăm năm tuổi thọ. Nếu không phải lần này có ngươi, vật này đã bị người của Thẩm gia lấy mất. Hiện tại nó nên thuộc về ngươi mới đúng.”

Cố Dương sửng sốt, nàng đang đưa viên thần đan kéo dài ba trăm năm tuổi thọ cho hắn ư?

Hắn nhìn là nữ nhân trước mặt này, rất muốn hỏi ngươi có ngốc hay không hả?

Nếu nàng không nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ hắn còn có thể đòi hỏi từ nàng hay sao?

Điều quan trọng là thứ này chẳng có tác dụng gì đối với Cố Dương.

Hắn tiến hành mô phỏng ít cũng phải mấy trăm lần, chỉ có một lần thọ hết chết già, hơn nữa còn là lúc tu vi rất thấp.

Có thể nói, bây giờ hắn đã là kẻ địch của cả thiên hạ, muốn sống đến khi tuổi thọ kết thúc, trừ khi hắn vô địch ở thế giới này.

Nếu như vậy thì ít nhất hắn cũng phải đến Thiên Nhân cảnh, có được tuổi thọ mấy nghìn năm.

Đợi đến thực lực của hắn đạt đến loại trình độ này, viên đan dược kéo dài tuổi thọ còn có tác dụng hay không vẫn là một dấu hỏi chấm.

Cố Dương mở hệ thống ra, liếc nhìn số dư, vẫn còn lại bốn mươi tám điểm năng lượng.

Vừa rồi sau khi giết chết Thẩm Quang, hắn nhận được hai mươi điểm năng lượng.

Thẩm Quang còn để lại một chiếc găng tay, sau khi bổ sung giá trị thì nhận được mười điểm năng lượng.

Đến bây giờ hắn đã có thể xác định, giết Pháp Lực nhất trọng là mười điểm năng lượng, giết Pháp Lực nhị trọng là hai mươi điểm.

Còn thanh kiếm này, hắn vẫn giữ lại.

Tuyệt thế thần binh cực kỳ hiếm có, dùng để nạp thì quá lãng phí.

Lần trước dùng Diệt Thần đao để nạp, hắn cũng chỉ nhận được hai mươi điểm năng lượng. Cùng là tuyệt thế thần binh, cho dù thanh kiếm này có cấp bậc cao hơn một chút thì cùng lắm cũng chỉ có thể nhận được mười mấy điểm năng lượng.

Chi bằng giữ lại để cho Hi Hoàng dùng, đợi thực lực của nàng hồi phục hoàn toàn, cộng với thanh kiếm này, cũng đủ để khiêu chiến với cường giả Bất Lậu cảnh.