[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao mười điểm năng lượng.]
“Có.”
Cho dù thế nào, đây là thần đan lưu truyền từ Thượng Cổ tới nay, không chừng có công hiệu đặc biệt gì thì sao.
Cố Dương quyết định thử nghiệm một chút.
[Hai mươi tuổi, ngươi đã là Pháp Lực nhất trọng, giết chết Thẩm Quang Pháp Lực nhị trọng ở Sơn Đài thành, lấy được thần binh Vọng Thư kiếm, cứu Sở Tích Nguyệt.]
[Sở Tích Nguyệt tặng Thất Mệnh Bổ Thiên đan cho ngươi, ngươi chia tay với nàng, đi đến bí cảnh Thiên Trụ sơn, uống đan được, luyện hóa dược lực.]
[Hai năm sau, một nguyên thần cường đại sinh ra ở trong cơ thể ngươi, cưỡng ép cướp đoạt thân thể ngươi. Ngươi chết, hưởng thọ hai mươi bốn tuổi.]
Cướp đoạt?
Cố Dương nhìn cái hộp trước mắt, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Hắn là Pháp Lực cảnh, còn tu luyện “Luyện Thần Thiên” của Cửu Thiên Ngự Thần Quyết đến tầng thứ năm, nguyên thần ít nhất cường đại gấp năm lần so với các Pháp Lực cảnh khác, nhưng vẫn dễ dàng bị cướp đoạt.
Hiển nhiên bên trong viên Thất Mệnh Bổ Thiên đan này ẩn chứa một lão quái vật cực kỳ đáng sợ.
Lúc đầu uống đan dược, hắn không hề nhận thấy được khác thường. Kẻ đó vẫn luôn trốn ở trong cơ thể hắn, cho đến tận hai năm sau mới làm loạn, hành động cướp đoạt cơ thể hắn chỉ trong một lần.
Lão quái vật này ít nhất cũng là Thiên Nhân cảnh.
…
“Làm sao vậy?”
Sở Tích Nguyệt thấy Cố Dương biến sắc, tỏ vẻ vô cùng kiêng dè, bèn hỏi thăm.
Cố Dương nói: “Cái này cứ giao cho nàng bảo quản trước đi. Ngươi theo ta ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Sở Tích Nguyệt thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, biết hắn nhất định đã phát hiện ra gì đó, lập tức cầm cái hộp chứa Thất Mệnh Bổ Thiên đan giao cho tiểu di. Sau đó, nàng cùng Cố Dương đi ra bên ngoài.
Hai người đi xa đến mấy chục dặm mới dừng lại.
Cố Dương còn bày hai tầng lá chắn pháp lực, phòng ngừa cuộc nói chuyện của bọn họ bị người khác nghe thấy, sau đó mới nói: “Viên Thất Mệnh Bổ Thiên đan kia có vấn đề.”
“Cái gì?”
Sở Tích Nguyệt biến sắc: “Lẽ nào đan dược là giả?”
“Đan dược không hẳn là giả, chẳng qua bên trong chứa đựng một nguyên thần, một khi uống nó thì sẽ bị nguyên thần đó cướp đoạt trong vô thức.”
Sở Tích Nguyệt không khỏi hít sâu một hơi.
Nàng ý thức được nguy hiểm trong đó, vốn dĩ nàng định dâng đan dược này cho lão tổ, ngộ nhỡ lão tổ không phát hiện đan dược có vấn đề, mà uống…
Nếu lão tổ xảy ra chuyện gì, đối với Sở gia mà nói, nhất định sẽ là chìm trong tai ương.
Nếu vậy, cho dù nàng có chết vạn lần cũng không chuộc tội được.
May mà nàng lấy đan dược này ra cho Cố Dương xem, kịp thời phát hiện, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Cố Dương nói: “Ngươi cầm đan dược này về, nói không chừng lão tổ của gia tộc ngươi sẽ có cách loại bỏ nguyên thần ẩn giấu ở bên trong.”
“Ta hiểu rồi.”
Sở Tích Nguyệt gật đầu, ánh mắt nhìn hắn trở nên dịu dàng hơn: “Lần này, nhờ có ngươi.”
…
Một lát sau, lúc Cố Dương và Sở Tích Nguyệt trở lại sơn động kia, Sở Mi đã tỉnh lại, đi về phía hắn nói lời cảm ơn: “Đại ân một lời cảm ơn khó nói hết, sau này công tử có chỗ nào cần giúp đỡ, cho dù Sở Mi có phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.”
Cố Dương khiêm tốn nói: “Tiền bối quá lời rồi. Đúng rồi, không biết tiền bối đã từng nghe đến Quảng Hàn tiên cung chưa.”
“Ta không dám nhận xưng hô tiền bối này.”
Sở Mi không dám khinh thường.
Từ trước đến nay, người ở Đại Chu vẫn luôn nói chuyện bằng thực lực, nếu không cùng một gia tộc và chung một môn phái thì đều lấy tu vi để luận bối phận.
Cảnh giới của Cố Dương giống với nàng, nhưng thực lực đã vượt xa nàng.
Nói đến vai vế, nàng cũng tính là trèo cao, nào dám coi hắn là vãn bối chứ?
“Ta đã từng thấy ghi chép về Quảng Hàn tiên cung trong một cuốn điển tịch Thượng Cổ. Thời đại Thượng Cổ có tam đại tiên cung, lần lượt là Thái Nhất tiên cung, Quảng Hàn tiên cung và Dao Trì tiên cung.”
“Chủ nhân của Quảng Hàn tiên cung là Thái m nương nương, là một trong những cường giả của thời đại Thượng Cổ.”
Cố Dương cảm thấy khá tò mò về chuyện của thời đại Thượng Cổ, nói: “Thời đại Thượng Cổ có vô số cường giả, hơn nữa còn có cường giả trên Thiên Nhân, vậy thì hiện giờ những đại năng Thượng Cổ đó đều chạy đi đâu hết rồi?
Sở Mi lắc đầu nói: “Điển tịch Thượng Cổ lưu truyền tới nay có rất ít, chuyện về thời đại Thượng Cổ chỉ có vài câu vài lời lưu lại, còn những chuyện xảy ra ở thời đại Thượng Cổ khiến những đại năng kia đều biến mất thì đến cả lão tổ của gia tộc ta cũng không biết.”
“Ta chỉ có thể suy đoán, khi đó nhất định đã xảy ra một đại nạn rất lớn, khiến vô số đại năng ngã xuống. Quy tắc của vùng trời đất này cũng vì thế mà thay đổi, thiên đạo biến mất, sau đó võ đạo nổi lên, nhưng thế giới này cũng không có cách nào sinh ra cường giả Thiên Nhân cảnh nữa.”
Sở Mi chỉ có thể biết gì nói nấy.
Cố Dương nhân cơ hội này thỉnh giáo nàng không ít vấn đề, thu hoạch được rất lớn.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn từ biệt với đám người Sở Tích Nguyệt, dẫn theo Hi Hoàng rời đi.
Dựa theo mô phỏng trước đó, rất nhanh, một vị cường giả Pháp Lực cảnh tam trọng của Tần gia sẽ đến giúp đỡ các nàng, hắn không muốn giao thiệp với người của Tần gia.
Về phần Sở Tích Nguyệt muốn xử lý viên đan dược kia như thế nào, hắn không quan tâm nữa, bởi lẽ hắn sẽ không mang theo thứ nguy hiểm như vậy ở trên người.
…
Hai ngày sau, trên đường lớn, một chiếc xe ngựa đang đi về phía Trung châu thành.
Hai người đang ngồi trong xe ngựa chính là Cố Dương và Hi Hoàng.
Hai ngày này, hắn vẫn luôn sắp xếp lại thu hoạch trong khoảng thời gian gần đây.
Từ sau trận chiến ở hoàng cung, hắn ngày đêm lên đường, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác cứ kéo đến, ngay cả thời gian hít thở hắn cũng không có.
Sau khi từ biệt Sở Tích Nguyệt, cuối cùng Cố Dương cũng có thể đi chậm lại, sắp xếp lại một phen.
Sau khi đột phá đến Pháp Lực cảnh, hắn đã có một chút sức mạnh, nguy hiểm cấp bách nhất đương nhiên là chủ nhân của Trấn Quốc kiếm, Trấn quốc công truy sát.
Bây giờ Phượng Vũ đao đã được giải phong ấn, ngay cả khi hắn gặp phải Trấn quốc công, nếu đánh không lại thì cũng có thể chạy thoát được.