Chim xanh hưng phấn vỗ cánh: “Chủ nhân định chinh phục thế giới động thiên, khôi phục vinh quang của Yêu tộc chúng ta sao? Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Chủ nhân nói đi, ngươi muốn đánh động thiên nào?”
Nếu ta biết, ta còn cần phải hỏi ngươi sao?
Trên mặt Cố Dương không có bất kỳ biến hóa gì, nói: “Ta không nhớ rõ có những thế giới động thiên nào, ngươi còn có ấn tượng không?”
“À, ta quên mất. Sau lần niết bàn cuối cùng, chủ nhân sẽ mất đi những ký ức trong quá khứ.”
Chim xanh cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Có rồi, ta nhớ ra một nơi, Kim Đình động thiên.”
“Ở đâu?”
“Lương châu, Kim Đình sơn.”
Cố Dương vui mừng hỏi: “Ngươi có biết cách đi vào động thiên đó không?”
“Đương nhiên, ta biết lối vào ở đâu.”
“Tốt.”
…
Cố Dương ở lại Trung châu thành bảy ngày. Đến ngày thứ bảy, Phượng Vũ đao đột nhiên lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một luồng hỏa quang phóng lên trên bầu trời, ngưng tụ thành một đám mây đen, có sấm sét đì đùng ở trong đó.
“Thành công!”
Cố Dương cười to đứng dậy.
Bảy ngày hắn không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng đã để lại dấu ấn của mình ở trung tâm của Phượng Vũ đao, hoàn toàn luyện hóa nó.
Đến lúc này, hắn mới xem như hoàn toàn nắm giữ tuyệt thế thần binh này.
Đồng thời, hắn cũng nhận được một môn tuyệt thế đao pháp truyền thừa trong đao, “Huyền Dương Trảm Yêu Quyết”.
Đúng như tên gọi của nó, đây là một môn đao pháp chuyên dùng để giết Yêu tộc.
Nơi trung tâm của thanh đao này chính là sức mạnh đại năng của Yêu tộc, chắc chắn người chế tác thanh đao này có thâm cừu đại hận với Yêu tộc.
Đối với Cố Dương mà nói, môn đao pháp này cũng chỉ là lấy ra để tham khảo.
Hiện giờ Yêu tộc trên cơ bản đã biến mất trên đại lục này, đoán chừng chỉ còn lại hai người bên cạnh hắn là chim xanh và Hi Hoàng có một nửa huyết mạch Yêu tộc.
Chim xanh không biết bay tới từ nơi nào rồi xoay vòng tròn ở trên đỉnh đầu hắn, gấp không chờ nổi, nói: “Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng xong việc. Đi thôi, tới chinh phục Kim Đình động thiên!”
Đột nhiên, nó thất thanh nói: “Ai da, không ổn...”
Ngay sau đó, nó bổ nhào vào ngực hắn, chui vào trong y phục, thân thể phát run lên.
Cố Dương cảm nhận được gì đó, sau đó lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Cố Dương!”
Hắn vừa quay đầu đã thấy phía sau xuất hiện một người mặc đạo bào, người đó chính là đạo môn chưởng giáo Văn Giác. Hắn ngạc nhiên nói: “Tiền bối, sao ngươi lại tới đây?”
Văn Giác nói: “Ta đã chờ ngươi hai ngày rồi, đi theo ta.”
“Đi đâu?”
“Hắc Hồn cốc.”
Hắc Hồn cốc? Đó không phải là địa bàn của U Minh tông sao?
Thế này cũng quá đột ngột.
Cố Dương chưa chuẩn bị tâm lý chút nào.
Tuy rằng hắn theo lệnh viện trưởng Văn viện tới Thủy Nguyệt động thiên tìm Văn Giác để đối phó với U Minh tông, thế nhưng trong lần mô phỏng trước, nàng không hề tới tìm hắn đi cùng.
Cố Dương nhanh chóng phản ứng lại, đây là một cơ hội tốt để kiếm được năng lượng.
Bên trong Hắc Hồn cốc có thi thể Thiên Nhân, chỉ riêng cái đó đã không biết đáng giá bao nhiêu năng lượng.
Ngoài ra còn có rất nhiều sát thi và đệ tử của U Minh tông, tính ra cũng đều là năng lượng.
Cho dù hắn không giết được hai vị tông chủ Bất Lậu cảnh kia, nhưng chỉ cần có thi thể là đã đáng giá rất nhiều năng lượng rồi.
Cố Dương nghĩ tới đây, ánh mắt càng ngày càng sáng, nói: “Khi nào đi?”
“Bây giờ.”
“Xin tiền bối chờ một lát, ta đi giải thích mấy câu.”
...
Cố Dương tìm quản gia của tòa viện này, bảo hắn thông báo cho Trang Đức Trung, phái người hộ tống Nguyên Trân Trân đến Thiên Tâm võ quán của Thần Đô, còn viết một phong thư cho Trình Tuyết, nói rõ tình huống trong đó, sau khi xử lý xong chuyện này, hắn mở hệ thống ra.
Tuy rằng trong mô phỏng lúc trước, Văn Giác thành công tiêu diệt U Minh tông, nhưng U Minh tông có hai vị Bất Lậu cảnh đỉnh phong, lỡ như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Cho nên hắn vẫn phải mô phỏng trước để xem lần này có nguy hiểm gì.
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là Pháp Lực nhất trọng, giết chết Pháp Lực nhị trọng Thẩm Quang, giúp ngươi danh chấn thiên hạ.]
[Ngươi và Văn Giác đi tới Hắc Hồn cốc, đánh vào U Minh tông. Ngay lúc sắp tiêu diệt được U Minh tông, một cường giả Bất Lậu cảnh đột nhiên xuất hiện. Ba cường giả Bất Lậu cảnh liên thủ khiến Văn Giác bị trọng thương.]
[Ngươi dẫntheo Văn Giác trốn vào sâu trong Hắc Hồn cốc. Các ngươi thoát khỏi truy sát, không bao lâu sau lại bị lạc trong đó.]
[Nửa năm sau, ngươi và Văn Giác vô tình bước vào một thế giới kỳ lạ.]
[Ba mươi năm sau, thế giới sụp đổ, ngươi chết, hưởng thọ năm mươi hai tuổi.]
Quả nhiên dòng thời gian trong tương lai đã thay đổi, xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Cường giả Bất Lậu cảnh xuất hiện bất ngờ kia sẽ là ai?
Người đầu tiên Cố Dương nghĩ đến chính là vị kia của Xích Minh thiên kia.
Nó chắc chắn đoán được mục tiêu tiếp theo của Văn Giác là U Minh tông, vì thế phái thủ hạ tới đây, diệt trừ đại cao thủ Bất Lậu cảnh Văn Giác này trước tiên.
“Làm thế nào để phá vỡ cục diện này?”
Cố Dương suy nghĩ một chút rồi quyết định đi tìm Văn Giác.
…
“Tìm người giúp đỡ?”
Văn Giác nghe được đề nghị của Cố Dương thì lắc đầu nói: “Ngoại trừ ngươi ra, ta không tìm được người nào khác.”
Nàng vốn định đơn thương độc mã đi tới Hắc Hồn cốc khiêu chiến U Minh tông, nửa đường nghe nói Cố Dương đột phá đến Pháp Lực cảnh mới vòng lại đây tìm hắn.
Trước đó là do thực lực Cố Dương không đủ, mà thêm một người giúp đỡ thì có thể chia sẻ được một chút áp lực.
Nàng không phải không muốn tìm, mà là không tìm được.
Cố Dương nói: “Ngươi có thể tới Văn viện. Nếu như vị kia của Xích Minh thiên biết ngươi đã trở lại, vậy thì nhất định sẽ tập trung đối phó ngươi. Chỉ có diệt trừ ngươi, nó mới có nhiều thủ đoạn có thể đối phó viện trưởng.”
“Nếu nó thông minh một chút, chắc chắn sẽ thừa dịp lúc ngươi và người của U Minh tông chiến đấu sẽ phái người đánh lén ngươi. Cho dù ngươi có mạnh hơn đi chăng nữa thì có thể chống đỡ được mấy vị Bất Lậu cảnh?”
“Chuyện tiêu diệt U Minh tông cũng không thể vội vàng nhất thời. Thế này đi, ngươi trước tiên quay lại Thần Đô tìm viện trưởng bàn bạc một chút. Còn ta thì vừa khéo đi làm chút việc. Một tháng sau ta tới Thần Đô tìm ngươi, thế nào?”