Văn Giác nhìn chằm chằm hắn vài giây, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Nói xong, nàng biến mất không thấy đâu, đến đột ngột, đi cũng rất đột ngột.
Kiểu tác phong sấm rền gió cuốn này, Cố Dương vô cùng tán thưởng.
Văn Giác vừa đi, chim xanh vẫn luôn trốn trong ngực hắn mới cẩn thận thò đầu ra, hỏi: “Đi rồi?”
“Đi rồi.” Cố Dương nhìn nó sợ thành như vậy thì hơi buồn cười, cuối cùng đã tìm được nhược điểm của tên tiểu tử này, về sau cũng có biện pháp trị nó.
“Làm ta sợ chết khiếp. Chủ nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì, đi thôi, tới Lương châu.”
Cố Dương gọi Hi Hoàng, mang theo chim xanh bay lên trời, rời khỏi Trung châu thành, bay về phía Lương châu, mục tiêu là Kim Đình động thiên của Kim Đình sơn.
Lương châu nằm bên bờ biển Đông Hải, phía nam giáp Tấn châu, phía bắc giáp Vân châu, thương lữ phồn hoa, từ xưa đến nay chính là một trong những châu quan trọng nhất của Trung Nguyên.
Trên con đường chính, Cố Dương và Hi Hoàng cưỡi ngựa phóng nhanh về phía Lâm Tân thành.
Cách Kim Đình sơn còn có mấy trăm dặm, bọn họ từ trên không trung hạ xuống, thu lại tu vi, lựa chọn cưỡi ngựa đi tới Kim Đình sơn.
Kim Đình sơn nằm ngay bên ngoài Lâm Tân thành.
Mà Lâm Tân Thành có một môn phái hùng mạnh là Đông Hải môn.
Cố Dương không muốn có thêm rắc rối, cho nên quyết định lặng lẽ tiến vào.
Dù sao thì giữa hắn và Đông Hải môn cũng từng có xích mích.
Nếu như bị người ta nhận ra thân phận thì khó tránh khỏi lại thêm phiền toái.
Đông Hải Kiếm Thánh kia được công nhận là người đứng đầu trong mười Kiếm Thánh, thậm chí có người cho rằng, hắn là đệ nhất dưới Bất Lậu cảnh.
Bởi vì trong mười vị Kiếm Thánh thì hắn là người duy nhất từng có chiến tích đánh bại một Kiếm Thánh khác.
...
Dọc theo đường đi, hai người Cố Dương gặp được rất nhiều thiếu niên tay cầm trường kiếm, lưng đeo hành lý, kết thành đoàn thành đội vội vàng tới Lâm Tân thành.
Cảnh tượng này thoạt nhìn khá đồ sộ.
Võ giả hắn gặp phải lúc trước, bất luận tu vi cao thấp, hầu hết đều là dùng kiếm.
Nhưng kiểu giống như bây giờ, võ giả mà hắn gặp được trên đường, rõ ràng đều dùng một loại kiếm như nhau, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Những thiếu niên tay cầm trường kiếm, lưng đeo hành lý, tất cả đều là vì gia nhập Đông Hải môn.
Có thể thấy được danh vọng của Đông Hải Kiếm Thánh ở Lương châu cao bao nhiêu.
Cố Dương là người duy nhất mang theo đao, ngược lại trở thành một người lạc loài, tỏ vẻ cực kỳ chói mắt.
Thiếu niên trên đường nhìn thấy hai người bọn họ đều nhao nhao nhìn với ánh mắt tò mò.
Chỉ là không có ai gây chuyện.
Sắp vào đêm, rốt cuộc cũng đã tới Kim Đình sơn.
Hai người đến dưới chân núi.
Hi Hoàng nhìn ngọn núi cao vút trong mây, vươn lên không biết bao xa, nói: “Lương châu là đất phong của Lương vương. Nghe nói Lương vương từng phát hiện ra một di tích Thượng Cổ ở đây, có được một món dị bảo uy lực cực lớn, thực lực cũng cao nhất trong chín vị thân vương.”
Chim xanh lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa nên giãy từ trong một cái túi nhỏ ra, nói: “Kim Đình là Thượng Cổ đời thứ ba do Nhân hoàng sáng tạo ra, người này tự xưng là Kim Hoàng, muốn thống trị vạn giới, trở thành chủ nhân của tất cả chủng tộc. Hừ, quả thực là si tâm vọng tưởng.”
Cố Dương cảm thấy hứng thú với chuyện Thượng Cổ nên hỏi: “Về sau thì sao?”
“Về sau, ừm, ta không nhớ nữa.”
Nó nhớ lại một phần ký ức vụn vặt, có lúc nói một hai chuyện thời đại Thượng Cổ, nhưng mỗi lần muốn truy hỏi thì nó luôn nói mình quên mất.
Cố Dương đã quen rồi, nghiêm mặt nói: “Đừng quên lối vào Kim Đình động thiên là được.”
Chim xanh ngượng ngùng nói: “Sẽ không quên đâu, ta nhớ rất rõ.”
Nói xong thì vỗ cánh dẫn đường ở phía trước.
…
….
Đông Hải môn lúc này lại có vẻ như lâm đại địch.
Vào ba tháng trước, bọn họ nhận được một lá thư thách đấu, muốn hẹn giao đấu với sư tôn của bọn họ.
Mà ký tên là Tiết Đông Dương.
Cái tên này đại diện cho một vị cường giả tuyệt thế - Đông Dương Kiếm Thánh.
Một trăm năm trước, vị Đông Dương Kiếm Thánh này từng bại dưới kiếm của sư tôn bọn họ.
Chính trận chiến đó đã tạo nên uy danh vô địch của sư tôn bọn họ.
Sau đó, Đông Dương Kiếm Thánh mai danh ẩn tích, giống như mất tích, không ai gặp được.
Ai mà ngờ rằng, một trăm năm trôi qua, hắn lại đến Đông Hải môn khiêu chiến.
Ba tháng đã trôi qua.
Ba ngày sau chính là lúc Đông Dương Kiếm Thánh đến cửa khiêu chiến.
Tất nhiên đông đảo đệ tử Đông Hải môn có tự tin tuyệt đối với sư tôn của mình.
Vấn đề là sư tôn không ở trong môn.
Sư tôn đã bế quan từ nửa năm trước, chẳng qua Đông Hải môn vẫn luôn phong tỏa tin tức với bên ngoài, nên ngoại giới không ai biết được việc này.
Tam sư huynh trong môn đi tìm sư tôn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
Trên dưới Đông Hải môn lúc này đều gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Sư muội, lần này lại phải phiền ngươi đi một chuyến rồi.”
Đại đệ tử của Đông Hải Kiếm Thánh, Phó Kiếm Phi với vẻ mặt nghiêm túc với sư muội Lan Xu.
Lan Xu tỏ vẻ lười biếng, ánh mắt đảo qua trên người hắn, hỏi: “Ngươi chắc chắn để cho ta đi?”
“Hiện tại chỉ có sư muội mới có thể tìm được sư tôn thôi.”
Phó Kiếm Phi nói xong rồi hành lễ với nàng: “Danh dự trăm năm của Đông Hải môn xin nhờ sư muội.”
Lan Xu cười: “Hy vọng ngươi không hối hận.”
Nói xong, người đã biến mất không thấy đâu.
Trên mặt Phó Kiếm Phi lộ ra một nụ cười khổ.
Hắn biết thân thế của sư muội này, tất nhiên biết rõ là để cho nàng đi thì rất có thể sẽ thả hổ về rừng.
Tuy nhiên, hắn không có cách nào khác.
Hắn là đại sư huynh, phải tọa trấn tông môn nên không thể rời đi, chỉ có để cho nàng đi.
Cũng chỉ có vị sư muội này mới có thể tìm được sư tôn trong vòng ba ngày.
Còn nhớ rõ hai mươi năm trước, sư tôn mang về một tiểu cô nương từ trong thế giới động thiên kia, từ đó, hắn có thêm một sư muội...
...
Bên trên Kim Đình sơn, hai người một chim đang đi về sơn cốc phía trước.
Đột nhiên, chim xanh đang ở phía trước dẫn đường mở miệng: “Có người!”
“Suỵt.”
Cố Dương che miệng nó lại, truyền âm nói: “Đi theo nàng.”
Bọn họ đã đi được nửa đêm ở Kim Đình sơn rồi mà chim xanh vẫn không tìm được lối vào.
Nó ở Trấn Yêu tháp không biết đã bao nhiêu năm, địa hình Kim Đình sơn cũng thay đổi, sự thay đổi của thảm thực vật thậm chí còn lớn hơn.