“Lão sư, làm sao bây giờ?”
Trong một tiểu lâu màu đỏ, một nữ hài nõn nà mềm mại đứng ở cửa, nhìn về phía Văn viện, toàn bộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là lo lắng, “Bọn họ lập tức đánh nhau rồi.”
Trong lầu các, một nam tử áo trắng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt lại, giống như bức tượng.
Tiểu nữ hài thấy xảy ra chuyện lớn như vậy mà lão sư không hề có chút phản ứng gì thì gấp đến mức dậm chân, “Nếu như hắn chết rồi thì không có ai có thể chống đỡ được Xích Minh thiên tôn nữa. Đến lúc đó Đại Chu triệt để xong rồi.”
Lúc này nam tử áo trắng cuối cùng mở miệng nói, “Hắn sẽ không chết. Không có ai dám đón đỡ một kiếm kia.”
Một kiếm kia, trong thiên hạ không ai có thể ngăn được.
Cho dù người đời đều biết bản thân vị viện trưởng kia bị trọng thương, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thì không có ai dám đến Thần Đô giương oai.
Cho dù là Xích Minh thiên tôn đều không muốn đón thêm một kiếm của hắn.
Năm vị Thiên Nhân kia đều có tâm tư riêng, không ai tình nguyện là người ra tay đầu tiên, hy sinh bản thân làm đồ cưới cho người khác.
Nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không cam lòng rút lui như vậy.
Thế cục như vậy vẫn luôn kéo dài tiếp, mãi cho đến khi xuất hiện sự kiện nào đó đã phá vỡ cân bằng giữa bọn họ.
Đột nhiên, nam tử áo trắng mở mắt, quay đầu, liếc nhìn về một hướng khác, trong ánh mắt thâm thúy kia có một chút lo lắng ẩn hiện.
Hắn cảm ứng được nam nhân kia đang đuổi sang bên này.
Sự xuất hiện của một quả bàn đào khiến thế cục ở Đại Chu trở nên càng thêm khó bề phân biệt.
Kể cả hắn đều không thể đoán trước được chuyện này sẽ phát triển về phương hướng nào.
Nhìn từ bên ngoài, viện trưởng Văn viện và Lạc vương cùng một phe.
Trên thực tế hai người lại không hòa thuận, kể cả đồng minh đều không được tính. Nhưng bây giờ là lúc hai người đang chống đỡ kẻ thù bên ngoài, mục đích nhất trí.
Hiện giờ đối mặt với năm vị cường giả Thiên Nhân, Lạc vương rất có thể sẽ bo bo giữ mình.
Cho dù nam nhân kia gấp gáp trở về, cộng thêm viện trưởng và Lạc vương, lấy ba địch năm, phần thắng cũng cực thấp.
Nam tử áo trắng biết hoàng triều Đại Chu hiện giờ đi đến một bước ngoặt cực lớn.
Giống như một ngàn năm trước, sau khi bốn cánh cửa không gian kia mở ra đã như vậy.
Thay đổi triều đại đang ở trước mắt rồi.
Sự tình phát triển đến nước này chỉ bởi vì một quả bàn đào mà thôi.
…
…
“Bàn đào…”
Phía dưới Cửu Thần đỉnh dưới lòng đất trong hoàng cung, một giọng nói mơ hồ quẩn quanh trong địa cung.
Năm vị Thiên Nhân tụ tập về Thần Đô cũng kinh động đến nó rồi.
Mặc dù nó không có bản lĩnh giống như lâu chủ Hồng Lâu, nhưng đoán cũng có thể đoán ra được.
Không lâu trước kia, sứ giả của Dao Trì tiên cung tiến đến Thần Đô phát thiệp mời cho Lê Uyên của Văn viện, tự nhiên không gạt được tai mắt của nó.
Có thể khiến những võ giả Thiên Nhân này không tiếc tất cả giết đến Thần Đô, trừ bỏ bàn đào của Dao Trì tiên cung ra, không có thứ nào khác nữa.
Tiểu tử kia còn có khả năng hơn tưởng tượng của nó, thậm chí kể cả bàn đào đều có thể lấy được.
…
…
Thiên Tâm võ quán, một đám đệ tử tụ tập một chỗ đang xì xào bàn tán, nội dung thảo luận chính là năm vị Thiên Nhân kia.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, không chỉ có bọn họ, kể cả các võ sư của võ quán đều không có tâm tư dạy bọn họ luyện võ, đều đi tìm quán chủ.
Lưu lại bọn họ những học viên này ở trên sân luyện võ, nhìn về phía Văn viện.
Nhưng mà khoảng cách quá xa nên không nhìn thấy được cái gì cả.
Chỉ có thể cảm ứng được năm khí tức khủng bố đè lên trong lòng bọn họ, thở mạnh đều không dám thở.
Áp lực ngày hôm nay yếu đi rất nhiều so với hôm qua.
Ngày hôm qua, khi năm vị Thiên Nhân kia vừa mới xuất hiện, khí thế khủng bố kia ép đến trái tim bọn họ thiếu chút nữa nổ mạnh.
“Các ngươi nói Cố công tử sẽ đến chứ?”
“Đến làm gì? Chịu chết sao?”
“Nếu hắn vẫn luôn không trở lại, viện trưởng và bọn họ có đánh nhau không?”
“Sẽ không đâu, mục tiêu của người này là Cố công tử…”
“Khó nói, tuy rằng viện trưởng mạnh, nhưng trên người có vết thương, lại lấy một địch năm. Các ngươi có cảm thấy không? Những người kia bắt đầu có sát ý rồi.”
“Cho dù đánh nhau, chắc cũng sẽ không thể lan đến gần chúng ta đi?”
“Ai biết được?”
“Haizzz, lần này thật sự bị Cố Dương hại chết.”
…
Đến cuối cùng đã có người đề cập đến đề tài mẫn cảm này rồi.
Trong đám người ở đây không có ai tiếp lời.
Quan hệ giữa Thiên Tâm võ quán với Cố Dương không cạn, chính nhờ có sự chỉ điểm của hắn nên quán chủ mới có thể đột phá đến cảnh giới nhất phẩm.
Hắn là ân nhân của quán chủ, cũng là ân nhân của Thiên Tâm võ quán.
Cho dù có người thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng đều không dám nói ra.
“Đồ nhu nhược!”
Đột nhiên có người đứng lên chỉ vào đệ tử vừa oán trách Cố Dương, nổi giận nói, “Kẻ tạo thành tất cả rõ ràng là năm Thiên Nhân kia. Ngươi không dám chỉ trích bọn họ, lại trách tội Cố công tử không nên trêu chọc những Thiên Nhân này. Ngươi vốn không xứng là đệ tử của Thiên Tâm võ quán.”
Người học viên kia bị chỉ vào lỗ mũi mắng, sắc mặt đỏ lên, cứng cổ nói, “Ta nói sai sao? Hắn trêu chọc kẻ địch mạnh, bản thân lại không biết đã trốn đi đâu, để viện trưởng một mình đối mặt với năm kẻ địch mạnh. Nếu như hắn có gan thì sẽ tự đến đối mặt, tại sao lại liên lụy đến người vô tội…”
“Đừng tranh cãi!”
“Ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.”
“Đồ chó vong ân phụ nghĩa!”
…
Nhất thời toàn bộ võ quán ầm ĩ lên. Thiếu chút nữa đánh nhau.
…
…
Hoàng cung.
Tê Phượng các, Tô Ngưng Yên ngồi trên ghế, trước mặt đặt một xấp tấu chương, bên cạnh đặt ngự bút. Nàng lại không có tâm tư đi lật xem.
Tuy rằng trong hoàng cung không cảm nhận được uy áp của năm vị cường giả Thiên Nhân. Nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của năm vị cường giả Thiên Nhân kia.
Đột nhiên, nàng quay đầu, nhìn về phía chỗ sâu trong hoàng cung, nơi đó cũng có một khí tức sâu không lường được.
Vị kia chính là cây cột chống trời, trấn hải thần châm của Đại Chu, Lạc vương.
Từ khi thái tổ băng hà đến nay, đây là lần đầu tiên Lạc vương vào hoàng cung.