Trước đó, cho dù gặp phải tình thế nguy hiểm lớn đến cỡ nào, hoàng đế bị ám sát cũng thế, Xích Tôn giáo phản loạn tập kích mấy châu cũng vậy, đại quân của kẻ thù bên ngoài đến gần đây cũng thế, Lạc vương đều chưa hề lộ mặt.
Nghe nói thái tổ đã từng có ước định với Lạc vương, kêu hắn không được nhúng tay vào triều chính.
Gần năm trăm năm qua, Lạc vương vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn, không để ý quá nhiều đến việc trong triều.
Cho dù hai đời hoàng đế liên tục bị người ám sát, nàng thái hậu có tình nghi cực lớn này lâm triều, nắm giữ triều chính, Lạc vương đều không hề hỏi đến.
Đêm ngày hôm qua hắn lại đột nhiên xuất hiện. Chuyện đầu tiên là lấy ngọc tỉ truyền quốc đi, cầm quyền khống chế đại trận hoàng cung đi.
Sự xuất hiện của Lạc vương cũng có ý nghĩa đây đã đến lúc sinh tử tồn vong của Đại Chu.
Tô Ngưng Yên lúc này đã bất lực với chuyện này rồi, sau khi mất đi quyền khống chế của đại trận hoàng cung, nàng không làm được gì cả, chỉ có thể chờ vô ích ở đây.
Nàng không biết Cố Dương rốt cuộc làm cái gì, thế mà lại trêu chọc nhiều cường giả Thiên Nhân như vậy.
Trong năm vị Thiên Nhân, hai người trong đó là Thiên Nhân đến từ thảo nguyên.
Ba vị khác, một vị mặc áo mãng bào, đó là trang phục cao quý mà vương công mới mặc được, kiểu cách hoàn toàn khác với Đại Chu và Tần triều, rõ ràng cho thấy đến từ Hạ triều.
Nếu như đoán không sai, đây là con rối của Hồng Nguyệt Đại Thánh trong Tam Thánh môn.
Còn có một vị đầu đầy tóc bạc, thân mặc đạo bào, trên đó có vô số ánh sao lấp lánh, chắc là cường giả Thiên Nhân đến từ Tinh Thần hải.
Vị cuối cùng kia mặc áo bào đen, toàn thân bốc lên khí đen, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị, rất có thể là Vu vương trong truyền thuyết đến từ Nam Cương.
Năm vị Thiên Nhân này, mỗi một vị đều có tiếng tăm lừng lẫy, gần như là tồn tại trong truyền thuyết.
Đại hội Dao Trì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Ngưng Yên lòng nóng như lửa đốt, đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Nhân, cho dù nàng gấp gáp cũng không thể giúp được gì.
“Cố Dương, ngươi ở đâu?”
Ngoài Văn viện, trên bầu trời có năm bóng dáng như ẩn như hiện, chia ra chiếm cứ bốn phương, tuy rằng không cách nào nhìn rõ bóng dáng của bọn họ, nhưng phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ, đang gây áp lực cho Văn viện ở phía dưới.
“Hồng Nguyệt Đại Thánh, tiểu tử kia sẽ thật sự xuất hiện sao?”
Kéo dài như vậy sau một ngày, có người không nhịn được chất vấn.
Người nói chuyện là Thiên Nhân mới lên của Man tộc trên thảo nguyên, tên là Trường Thiên, tuy rằng trang sức quần áo theo phong cách của Man tộc, diện mạo lại rất thanh tú, không cao lớn thô kệch giống như Man tộc khác.
Đây là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện của Man tộc, trên thực tế, vào ba năm trước hắn đã thành Thiên Nhân.
Nhưng vài năm nay vẫn luôn củng cố tu vi, hai tháng trước mới vừa xuất quan.
Hắn với một vị Thiên Nhân khác vốn không có ý định quyết chiến với Đại Chu nhanh như vậy. Muốn đợi đến thời cơ càng chín muồi hơn.
Nhưng mà sự hiện hữu của hắn vẫn không thể nào giấu giếm được thám tử của Đại Chu, rất nhanh đã bị lộ.
Trên dưới Đại Chu đã coi Man tộc là kẻ địch mạnh, đã bắt đầu điều động quân đội hùng hậu ở biên giới, hành động dồn dập.
Tuy rằng Đại Chu đã không còn hùng mạnh giống như trước kia, nhưng một khi dốc lực lượng quốc gia, chuẩn bị đánh một trận chiến lớn, binh lực và khả năng chiến đấu đều không phải Man tộc của thảo nguyên có thể so sánh được.
Nhưng thời điểm này, muốn đánh hay không lại không phải do bọn họ.
Đại Chu chủ động phát động tiến công, trừ phi bọn họ lùi đến chỗ sâu trong thảo nguyên, nếu không chỉ có thể ứng chiến.
Nhưng mà hiện giờ thảo nguyên nhiều thêm một vị Thiên Nhân, sao sẽ không đánh mà lui được?
Một trận chiến này đã không thể tránh khỏi được.
Cố tình vào lúc này bọn họ lại nhận được lời mời của Dao Trì tiên cung, chỉ có thể đi tham gia trước…
Trường Thiên mới hơn hai trăm tuổi, không có hy vọng quá lớn đối với bàn đào.
Nhưng Đại Tát Mãn lại không giống, hắn đã sắp hai ngàn tuổi, nhiều nhất một hai trăm năm đã đến đại nạn. Bàn đào là thứ hắn nhất định phải có.
Đại Tát Mãn có ân trọng như núi với hắn, hắn có thể có được thành tựu như hiện nay không thể thiếu sự ủng hộ của Đại Tát Mãn. Cho nên, Đại Tát Mãn muốn cướp đoạt bàn đào, hắn tự nhiên phải ra sức giúp đỡ.
Cố Dương rời khỏi Dao Trì tiên cung xong đã bỏ chạy rồi, nhưng thoát được hòa thượng lại không trốn được miếu. Bọn họ không hẹn mà cùng đến Thần Đô chặn người.
Bên phía họ có năm vị Thiên Nhân, bên phía Đại Chu có bốn vị.
Tần Vũ với Triệu thị của Đại Chu có thù sâu như biển, tuyệt đối sẽ không liên thủ với Triệu thị, có thể loại trừ ra.
Năm đó viện trưởng Văn viện đánh nhau một trận với Xích Minh thiên tôn, bị trọng thương, cho dù cộng thêm cả Lạc vương và Cố Dương mới chỉ có ba người mà thôi.
Lấy năm địch ba, bọn họ có phần thắng hoàn toàn.
Huống chi Lạc vương lão hồ ly kia, năm đó lúc tru sát Vũ gia, hoàng thất đã chết nhiều cao thủ như vậy vẫn thủ ổn Điếu Ngư đài, lần này nói không chừng sẽ không thèm đếm xỉa đến.
Nhưng mà đã một ngày rồi mà Cố Dương còn không lộ mặt, trong lòng Trường Thiên hơi nóng nảy.
Hắn đã nhận được tin tức, ngay khi hắn cùng với Đại Tát Mãn tham gia đại hội Dao Trì, quân đội của Đại Chu đã phát động tiến công, đã chém giết mấy ngày rồi.
Tiêu hao ở đây thêm một ngày, sẽ không biết có bao nhiêu dũng sĩ trong tộc chết trận.
…
“Nếu ngươi không muốn đợi, có thể cút.”
Nam tử mặc áo mãng bào, đầu đội vương miện kia lạnh như băng nói.
Người này chính là “Hán vương” Cố Dương đã từng gặp khi ở Đào Nguyên thiên, cũng chính là một trong những con rối do Hồng Nguyệt Đại Thánh khống chế.
Một tiểu bối lại dám dùng giọng điệu như vậy để chất vấn nàng.
Nếu không phải vì quả bàn đào này, chỉ riêng một câu này thôi, nàng sẽ khiến tiểu tử này phải trả giá thật nhiều.
Trường Thiên giận dữ, “Ngươi ——”
Đột nhiên, Đại Tát Mãn ở bên cạnh kéo hắn lại, quát lên, “Trường Thiên, không được vô lễ. Đại Thánh, tiểu bối không hiểu chuyện nên lỗ mãng, va chạm Đại Thánh, xin hãy tha lỗi. Lão hủ xin lỗi ngươi thay hắn.”
“Hừ!”
“Hán vương” hừ lạnh một tiếng, “Quản cho kỹ người của ngươi.”