Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 563: Thiên Nhân đệ nhị giai




Có thể nói hắn khá may mắn.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]

[Một, cảnh giới võ đạo lúc ba mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc ba mươi ba tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh lúc ba mươi ba tuổi.]

“Ta chọn điều một.”

Nhất thời, Cố Dương cảm thấy trong cơ thể ầm ầm rung động, sau khi tiên nguyên bành trướng đến mức độ nhất định khiến nguyên thần càng thêm lớn mạnh, lý giải về đạo uẩn trơ nên càng thêm khắc sâu với thấu triệt.

Giống như sau khi làm tốt nền tảng, tất cả đều nước chảy thành sông.

Khi ở trong Thủy Nguyệt động thiên, đạo uẩn mà hắn lĩnh ngộ có liên quan đến hỏa diễm, kết hợp với kiếm ý của Trảm Huyền kiếm pháp, là một loại đạo uẩn tương tự với hủy diệt.

Đây là một con đường chết chóc.

Trên đường đi tới của hắn đã từng giết vô số người, nếu cộng thêm cả quỷ vật nữa thì càng nhiều.

Có thể nói con đường này vô cùng phù hợp với hắn.

Cố Dương cũng có thể hiểu được vì sao Nhân Hoàng kiếm không muốn chân chính nhận hắn làm chủ rồi, một câu nói, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

Nhân Hoàng kiếm cùng một nhịp thở với số mệnh của Nhân tộc, cần chính là thủ hộ với tinh thần hy sinh.

Muốn hắn thủ hộ người bên cạnh còn có thể làm được. Nếu như mở rộng phạm vi này đến toàn bộ nhân loại, ở dưới tình huống không đủ khả năng thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu như phải vì thế mà hy sinh thì vẫn thôi.

Không nhận chủ thì không nhận chủ đi, tạm thời có thể sử dụng là được.

Chờ sau khi rảnh rỗi dùng Cửu Thần đỉnh tế luyện một chút, dùng để ngăn địch cũng không thấy kém Nhân Hoàng kiếm bao nhiêu.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần tiêu hao hai mảnh nhỏ.]

Sau khi Cố Dương đột phá thành công, mở hệ thống ra, nhìn thấy nhắc nhở này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, máy mô phỏng lại tăng giá rồi.

Hai mảnh nhỏ, hắn còn đỡ được.

Vấn đề là về sau hắn phải đi đâu kiếm được nhiều mảnh nhỏ như vậy?

Toàn bộ Thần Châu đại lục cộng thêm tứ đại thánh địa, số lượng cường giả Thiên Nhân chỉ hơn mười người, thêm với linh bảo, xử lý toàn bộ chỉ có hai mươi ba mảnh nhỏ mà thôi.

Cộng thêm những thế giới động thiên đó, Thủy Nguyệt động thiên còn dư lại hai vị.

Kim Đình động thiên ba vị.

Vạn Tượng động thiên đoán chừng hơn mười vị.

Tinh La động thiên đại khái cũng gần bằng, hơn mười vị đi.

Thụy Cầm đại lục chắc cũng hơn mười vị.

Đào Nguyên thiên ba vị.

Xích Minh thiên có lẽ chỉ một vị.

Nơi có số lượng nhiều nhất chắc là Hoàng Tuyền động thiên rồi, không biết số lượng quỷ vật Thiên Nhân cấp trong đó, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua ba con số.

Tính cả những Bán Thần của Tây Đê đại lục, đại khái chừng mười vị.

Cố Dương xử lý tất cả những người này, mảnh nhỏ có thể lấy được nhiều nhất chừng hai ba trăm mảnh đi.

Chỉ chút mảnh nhỏ ấy có thể đủ để cho hắn tu luyện đến Động Hư cảnh sao?

Đây thật sự là một dấu chấm hỏi thật to.

Tác dụng của bàn đào đối với hắn càng ngày càng nhỏ rồi, cẩn thận ước tính, không khổ tu hơn một ngàn năm, muốn đến Thiên Nhân đệ tam giai, rất khó.

Đây cần hai trăm mảnh nhỏ rồi.

Cố Dương đang nghĩ, Thần Đô đã ở trong tầm mắt rồi.

Hắn cảm ứng được năm khí tức.

Hai vị Thiên Nhân của Man tộc kia, lão đạo hình như của Tinh Thần hải, một thằng cha có khí tức quỷ dị, cò có người quen cũ Hồng Nguyệt Đại Thánh.

Hắn hét lớn một tiếng, “Không phải các ngươi muốn tìm ta sao? Ta tới rồi!”

Vừa dứt lời, năm bóng dáng lần lượt xuất hiện ở trước mặt hắn.

Người nhanh nhất chính là “Hán vương” đã từng giao chiến một lần.

Sau đó là lão đạo kia của Tinh Thần hải.

Tiếp theo là hai vị kia của Man tộc, người xuất hiện đầu tiên là lão giả toàn thân bao phủ trong áo bào đen.

Sau khi năm người đến đây, không có ai ra tay trước mà bao vây xung quanh hắn.

Nơi này cách Thần Đô chỉ mười dặm, mặc dù viện trưởng không đuổi theo, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, một luồng kiếm ý khóa chặt bọn họ từ xa, bất cứ lúc nào đều có thể có một kiếm bay đến.

Đột nhiên, lão đạo kia mở miệng, “Cố đạo hữu, lão phu đạo hiệu Tử Vi, đến từ Tinh Thần hải. Vì một người thân nhất nên chỉ có thể lấy gương mặt già này thỉnh cầu quả bàn đào này từ đạo hữu.”

“Nếu như đạo hữu tình nguyện đưa bàn đào cho lão phu, lão phu có thể dùng một linh bảo để trao đổi. Thêm với Tinh Thần hải ta thiếu đạo hữu một nhân tình, ngày sau khi đạo hữu đối phó với Xích Minh thiên tôn có thể trợ giúp đạo hữu một tay…”

“Hán vương” châm chọc nói, “Ha ha, Tử Vi lão đạo, giờ phút này đến giả bộ làm người tốt, không chê quá muộn sao? Cố Dương, giao đồ ra cho bổn tọa, ân oán trước đó, xóa bỏ. Được chứ?”

Lúc này, Thiên Nhân của Man tộc là Trường Thiên không nhịn được nói, “Hai vị nói nhiều như vậy, chẳng lẽ không hỏi trước xem bàn đào kia còn có ở đây không?”

Sau đó một giọng nói âm trầm nói, “Không sao, hắn ăn bàn đào chưa lâu, dược hiệu còn đó, lão phu có một cách, có thể luyện hắn thành nhân đan, sau khi ăn vào có thể giữ được dược lực đến bảy tám phần.”

Chính là Thiên Nhân mặc áo bào đen kia.

Cố Dương nhìn năm Thiên Nhân vây quanh bên người mình.

Một lão đạo ra vẻ đạo mạo.

Một độc phụ lòng như rắn rết, có thể đâm sau lưng đồng minh.

Hai kẻ dị tộc tâm địa độc ác, không hề che giấu sát ý.

Còn có một kẻ biến thái chết tiệt kể cả mặt đều không lộ ra, luôn miệng muốn luyện hắn thành nhân đan.

Hắn không nhịn cười được, nói, “Các ngươi muốn thứ này sao?”

Nói xong lấy hộp ngọc đựng bàn đào từ trong không gian ngự thú ra, mở nắp, lộ bàn đào từ bên trong ra.

Một luồng thơm ngát dễ chịu phát tán ra, người từng ngửi được mùi thơm ngát này đều cảm thấy dục vọng phát ra từ nguyên thần.

Dục vọng muốn nuốt quả bàn đào này vào.

Năm ánh mắt vô cùng tham lam nhìn chăm chú lại.

“Bàn đào?”

Trong Văn viện, viện trưởng cũng kinh hãi.

Cuối cùng hắn đã biết vì sao năm vị Thiên Nhân kia sẽ liên thủ tìm kiếm Cố Dương rồi, dĩ nhiên là vì thần vật trong truyền thuyết có thể kéo dài tuổi thọ trên ngàn năm này.

Đại hội Dao Trì lần này, Cố Dương lại còn có thu hoạch như vậy.

Lần này, phiền toái.

Cao Phàm và Vũ Nhị có được thần thông Thiên Thị Địa Thính, khi “Nhìn” thấy quả bàn đào này đều trợn mắt há hốc mồm.