Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 564: Hình Thần Câu Diệt




“Tiểu tử này điên rồi sao?”

Bọn họ thật sự không cách nào lý giải được, Cố Dương không chỉ chạy về chui đầu vào lưới, hơn nữa còn để lộ thần vật như vậy ở trước mặt mọi người. Như vậy năm vị Thiên Nhân càng sẽ không chịu để yên.

Đột nhiên, giọng Vũ Nhị sâu xa vang lên, “Có phải hắn định một lưới bắt hết những kẻ này không?”

Cao Phàm nghe được câu này đã ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, “Ngươi nói… hắn có nắm chắc?”

Suy nghĩ này quá mức điên cuồng, lấy một địch năm, còn muốn thu được toàn bộ thắng lợi, điều này có thể sao?

Trừ phi ——

Cao Phàm nghĩ đến một khả năng, không khỏi hít sâu một hơi.

Trong hoàng cung, trong Thái Cực điện đột nhiên chấn động mạnh một cái.

Người của cả hoàng cung đều cảm thấy chấn động này rõ ràng.

Một lát sau tất cả lại khôi phục bình tĩnh, giống như chuyện gì đều chưa hề phát sinh.

“Tằng tổ gia gia, ngươi sao vậy?”

Trong điện, một tiểu hài tử mặc long bào cẩn thận hỏi một nam tử trung niên uy nghiêm ở bên cạnh.

Nam tử trung niên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, “Muốn sống được lâu dài thì nhớ hai chữ ẩn nhẫn. Vĩnh viễn phải nhớ được, thứ ngươi muốn là cái gì, tuyệt đối không thể tham lam. Đây sẽ là con đường sinh tồn của ngươi.”

Tiểu hoàng đế nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn cung kính nói, “Hài nhi nhớ kỹ!”

“Tìm được ngươi!”

Cố Dương nắm giữ được một khí tức cực kỳ mịt mờ ở gần đó, cười lạnh trong lòng.

Hắn lấy bàn đào ra tự nhiên không phải là vì khoe khoang mà vì tìm kiếm kẻ địch đang ẩn nấp xung quanh.

Nếu như không ngoài ý muốn, đó là người của Xích Minh thiên tôn.

Một tay Cố Dương nâng hộp ngọc kia, ánh mắt nhìn về chỗ nào đó, có người không nhịn được đã động.

Chỉ thấy tay của người áo bào đen kia vừa động, một điểm đen nho nhỏ tự dưng xuất hiện sắp rơi lên trên bàn đào.

Gần như cùng một thời gian, một ánh sao sáng lên.

Khi mắt thấy sẽ đâm trúng vào điểm nhỏ kia, phút chốc lại thu về.

Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên, đốt điểm đen kia thành tro tàn.

Cố Dương nhìn người áo bào đen kia, “Kỳ trùng Thượng Cổ?”

Mới vừa rồi điểm đen kia thật sự không đơn giản, lại có thể giấu giếm được cảm giác của hắn, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thiếu chút nữa đã bị nó rơi lên trên bàn đào.

Điểm đen kia là một con sâu nho nhỏ, trên người có một cảm giác quen thuộc, đó là khí tức của man hoang.

Trước đó khi hắn ở Thủy Nguyệt động thiên, hắn đã gặp được một ma tu, đối phương đã thả ra một kỳ trùng Thượng Cổ Tử Điện Kim Thiền, khí tức này khá tương tự.

“Nhãn lực tốt.”

Giọng của người áo bào đen quái dị, chẳng những khẩu âm, kể cả giọng nói đều không giống nhân loại lắm, “Ta vốn cho rằng ngươi thật sự là vị đế quân kia chuyển thế, hiện giờ xem ra ngươi không phải.”

“Nghe giọng điệu của nó, giống như quen biết nó?”

“Chuyện này ngươi không cần biết.” Người áo bào đen cười một tiếng quái dị, “Lấy bàn đào của ngươi ra là định để cho chúng ta tự giết lẫn nhau sao? Quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng kế sách như vậy có thể có tác dụng sao? Nếu muốn mạng thì giao đồ ra, đó là cơ hội duy nhất của ngươi.”

Cố Dương cười nói, “Vậy ngươi sai lầm rồi, ta chỉ muốn lưu các ngươi lại!”

Nói xong hắn lấy Nhân Hoàng kiếm ra, hỏi, “Ai tới trước?”

“Chẳng lẽ là Vu vương ở Nam Cương trong truyền thuyết kia?”

Trong Văn viện, sau khi Cao Phàm nhìn thấy thủ đoạn của người áo bào đen kia, nghĩ đến một người, hoặc là nói không tính là tồn tại của người.

Hắn giật mình nói, “Nhưng mà sao nó có thể còn sống được? Năm ngàn năm trước có ghi chép lại liên quan đến nó đi?”

Vũ Nhị cũng hơi ngưng trọng, “Nam Cương là mảnh đất kể cả Hạ đế đều không thể chân chính chinh phục, có lẽ chính là vì sự hiện hữu của nó.”

Nam Cương là một khu vực rộng lớn phía Nam, nơi đó rừng rậm bao phủ, dãy núi liên miên, chướng khí khắp nơi.

Cho dù là Hạ triều, Tần triều hay là Đại Chu hiện giờ đều không thể khống chế được một khu vực như vậy.

Ở Nam Cương tồn tại một số bộ lạc dân miền núi, đều là một vài người vì tránh né chiến loạn, bất đắc dĩ mới tiến vào trong núi lớn.

Trong truyền thuyết có một vị Vu vương của Nam Cương, không gì không làm được, là hóa thân của thần linh.

Truyền thuyết về vị Vu vương này cực kỳ lâu dài, ghi chép lại lúc ban đầu, phải tìm về đến năm ngàn năm trước.

Lúc đó Hạ triều còn chưa thành lập. Mảnh đất này lại phân ra vài thế lực chia cắt.

Một thế lực lớn nhất trong đó gần sát Nam Cương, vì mở rộng địa bàn đã đánh chủ ý lên mảnh đất này, đốt núi hủy rừng quy mô lớn, thay đổi thành ruộng, lại bắt giữ dân miền núi làm đầy tớ.

Nhưng mà trong một đêm, cao tầng của thế lực kia cộng thêm mấy vạn quân đội, toàn bộ không thấy bóng dáng.

Từ đây, truyền thuyết về Vu vương đã bắt đầu truyền lưu ở Thần Châu.

Nếu như người áo bào đen kia thật sự là vị Vu vương kia trong truyền thuyết, rất có thể đó là tồn tại khủng bố sống năm ngàn năm rồi.

“Ai tới trước?”

Lúc Cố Dương hỏi ra câu này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người áo bào đen.

Người này đã không nhịn được là người đầu tiên ra tay, tự nhiên sẽ không dừng lại.

Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, bóng dáng mờ đi, sau đó biến mất.

Ánh mắt Chúc Long.

Cố Dương mượn dùng thần thông của Chúc Long nhìn ra bốn phía, lại không thấy được bóng dáng của đối phương.

“Chạy rồi?”

Lúc này hắn mới phản ứng kịp.

Người áo bào đen kia lại chạy mất như vậy.

Hắn thật sự không ngờ tới.

Lúc này, Tử Vi chân nhân đến từ Tinh Thần hải nói ra nguyên nhân, “Nó không phải nhân loại.”

Lúc này Cố Dương mới hiểu ra, hóa ra kiêng kỵ Nhân Hoàng kiếm.

Khi Nhân Hoàng kiếm đối phó với dị tộc mới có thể phát huy ra uy lực chân chính.

Chém giết Ngọc Lộ thần tướng trên đại hội Dao Trì lần trước chính là như thế, nếu người áo bào đen kia không phải nhân loại sẽ e ngại Nhân Hoàng kiếm cũng là bình thường.

Hắn nhìn Tử Vi chân nhân, thấy đối phương không định ra tay.

Mới vừa rồi khi người áo bào đen thả ra kỳ trùng kia, người này đã ra tay, nhưng kiếm ra đến nửa chừng lại thu về.

“Ta tới!”

Trường Thiên của Man tộc đã sớm nóng lòng muốn thử, rút một thanh trường đao màu máu ở sau lưng ra.

Vài ngày này hắn đã biết rất nhiều sự tích về Cố Dương từ chỗ tin tức, trong lòng không phục lắm.