Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 566: Câu Hồn sứ giả




Gần như đồng thời, Cố Dương ở ngoài thành lấy một địch hai, thế mà lại phá tan U Ám quỷ vực của Đại Tát Mãn, còn chém giết một Thiên Nhân khác của Man tộc.

Ánh mắt của hắn co rụt lại, thất thanh nói, “Đệ nhị giai?”

Lấy công phu dưỡng khí của hắn, lúc này lại không khống chế nổi cảm xúc, có thể thấy được trong lòng hắn khiếp sợ đến cỡ nào.

Thiên Nhân cảnh có tổng cộng ba giai, đệ nhất giai là tích lũy tiên nguyên, giai đoạn đặt nền móng.

Phần lớn Thiên Nhân đến cuối đời cũng chỉ có thể dừng lại ở nhất giai, không cách nào tiến thêm được một bước nữa.

Sau khi thiên đạo sụp đổ, tiên nguyên đã mất đi trụ cột để tồn tại, cần thông qua hấp thu nguyên khí trời đất, do bản thân luyện hóa. Một ngày chỉ luyện hóa ra được một tia.

Không giống như vào thời đại viễn cổ, tuy rằng khí Tiên Nguyên trong trời đất mỏng manh, nhưng vẫn luôn luôn có, Nhân Tiên có thể trực tiếp hấp thu khí Tiên Nguyên trong nguyên khí trời đất.

Cho dù chậm, nhưng tiêu tốn mấy trăm năm vẫn có thể hoàn thành quá trình tích lũy này.

Hiện giờ còn gian nan hơn thời viễn cổ gấp bội.

Nếu không có cơ duyên đặc thù, muốn hoàn thành tích lũy, quá khó khăn.

Đệ nhị giai có thể lĩnh ngộ đạo uẩn thứ hai rồi, coi đây là trụ cột, tu thành thần thông tiên pháp chân chính.

Giống như Trảm Huyền kiếm pháp, trên thực tế đây là cấp bậc tiên pháp.

Đạo uẩn Cố Dương và hắn lĩnh ngộ được chắc đều là đạo uẩn có liên quan đến hủy diệt, tử vong.

Cố Dương đột phá đến Thiên Nhân cảnh chính là chuyện của mấy ngày trước đi?

Khi trên bầu trời xuất hiện vết máu kia, lúc màu máu nhuộm đầy bầu trời, hắn biết nhất định là Cố Dương.

Ai ngờ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tiểu tử này đã lại tiến thêm một bước, đến Thiên Nhân đệ nhị giai.

Trước kia khi Cố Dương ở Phàm cảnh và Thần Thông cảnh, tu hành thật nhanh, tuy rằng hắn có kinh ngạc, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được.

Nhưng sau khi đến Thiên Nhân cảnh rồi mà tốc độ tu hành lại còn nhanh hơn trước, chuyện này ai chịu nổi chứ?

Lấy tâm tính của hắn cũng không khỏi bị kích thích thật lớn.

“Sinh Tử Bạc?”

Ngay sau đó hắn đã nhìn thấy Đại Tát Mãn của Man tộc lấy ra một quyển sách, thế mà lại triệu hồi ra một bóng ma màu đen cực lớn bao phủ trong đấu bồng màu đen, cầm một xiềng xích màu đen trong tay, hắn chấn động.

Hình tượng này chính là Câu Hồn sứ giả được ghi chép lại trên một vài quyển sách cổ, chuyên môn câu hồn phách người ta.

Vào thời đại viễn cổ, ở nhân gian, cho dù là Nhân Hoàng cường giả tuyệt thế như vậy đều không chạy thoát khỏi kết cục tử vong.

Sau này mới có chuyện Kim Hoàng lập ra thần đình, các đại tông môn thành lập ba mươi ba thiên.

Sở dĩ ba mươi ba thiên được gọi là tiên giới chính bởi vì Câu Hồn sứ giả không đi được đến đó, có thể được hưởng thụ trường sinh.

Sau Kim Hoàng, nhân gian bắt đầu xuống dốc, do đó nhận được cái tên nhân gian giới, dùng để làm phân chia với tiên giới.

Sau khi thiên đạo sụp đổ, thế gian không còn có người trường sinh nữa, từ đây Câu Hồn sứ giả không còn xuất hiện trên nhân gian nữa.

“Nguy rồi!”

Viện trưởng kinh hãi trong lòng, một kiếm chém ra.

Chiêu thức thứ hai của Trảm Huyền kiếm pháp, Trảm Thần!

Ở trên trình độ kiếm đạo thì hắn còn trên Cố Dương, một kiếm này lập tức vượt qua khoảng cách hơn mười dặm chém lên trên bóng đen kia.

Đường kiếm ý khủng bố này đủ để chém chết nguyên thần của Thiên Nhân, nhưng nó lại xuyên qua thân thể của hắn, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nó cả.

Cái gì?

Ánh mắt của hắn co rụt lại, lúc này ý thức được Câu Hồn sứ giả này đã là tồn tại ở một cấp bậc khác. Không phải hắn với bản lĩnh như hiện giờ có thể địch nổi.

Đại Tát Mãn của Man tộc lại còn có thủ đoạn như vậy!

“Hừ!”

Đại Tát Mãn nhìn thấy Câu Hồn sứ giả hoàn hảo không tổn hao gì dưới một đường kiếm ý kia, mừng rỡ trong lòng, tin tưởng tăng nhiều, quát lên, “Giết hắn đi.”

Sau khi hắn có được Sinh Tử Bạc này thì mới chỉ dùng để đánh chết Bất Lậu cảnh, nhưng chưa từng dùng nó để đối phó với cường giả Thiên Nhân.

Bởi vì sử dụng thứ đồ này cần phải trả cái giá vĩ đại.

Nếu không phải vào giây phút sinh tử, hắn còn không muốn lấy ra dùng đâu.

Tuy rằng lúc này không phải vào giây phút sinh tử, nhưng sau khi giết được tên tiểu tử kia, có thể lấy được quả bàn đào từ trên tay hắn, kéo dài tuổi thọ một ngàn năm. Trả chút giá cao này cũng đáng.

Khi “Hán vương” và Tử Vi đạo nhân ở bên cạnh nhìn thấy Câu Hồn sứ giả xuất hiện, sắc mặt đều thoáng thay đổi.

Hai người đều là người sống từ thời đại Thượng Cổ đến bây giờ.

Mặt khác truyền thừa trong môn chưa bao giờ bị cắt đứt, đều có hiểu biết về Câu Hồn sứ giả.

Đó chính là tồn tại khủng bố kể cả hồn phách của Thiên Tiên đều có thể câu đi.

Vào thời đại Thượng Cổ, sau khi Nhân tộc quật khởi, tuổi thọ cực hạn của tu sĩ là một vạn năm. Cho dù là Thiên Tiên, đến đại nạn vạn năm này đều sẽ có Câu Hồn sứ giả xuất hiện, câu hồn phách đi, hồn về Minh phủ.

Thứ khủng bố như vậy, tại sao lại ở trên tay lão quỷ của Man tộc kia chứ?

Đặc biệt khi thấy một kiếm kia của viện trưởng thế mà lại không làm gì được Câu Hồn sứ giả, trong lòng hai người đều cực kỳ kiêng kỵ.

Lúc này, xiềng xích trong tay cái bóng màu đen trên bầu trời kia vung lên, bay lên trên đầu Cố Dương.

Cố Dương lại không hề phản ứng lại, giống như đã sợ đến choáng váng.

“Hán vương” và Tử Vi đạo nhân đều đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, chỉ chờ hồn phách của Cố Dương bị câu đi sẽ giành trước cướp bàn đào trên tay hắn.

“Xong rồi, hắn sắp chết.”

Trong Hồng Lâu, tiểu nữ hài tách ngón tay ra một khe hở nhỏ, vụng trộm nhìn lại, đã nhìn thấy một màn này, vừa sợ hãi lại đau lòng.

Từ khi nàng hiểu chuyện tới nay vẫn chưa từng rời khỏi Hồng Lâu này, cơ bản chưa từng gặp người ngoài.

Cố Dương lại đã đến đây ba lần, là người ngoài duy nhất mà nàng từng tiếp xúc. Bây giờ nhìn thấy hắn sắp phải chết, trong lòng tự nhiên cảm thấy khổ sở. Nước mắt đều rơi ra.

Nam tử áo trắng ngồi trên bồ đoàn lại vẫn không hề có phản ứng gì, giống như trận chiến đấu có thể thay đổi thế cục của toàn bộ đại lục kia đều không đáng giá để cho hắn liếc nhìn vậy.