Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 565: Hình Thần Câu Diệt (2)




Hắn tự nhận thiên phú cao, trong thiên hạ không ai có thể so sánh.

Hắn mới hơn hai trăm tuổi, còn nhỏ hơn kỳ tài tuyệt thế Tần Vũ được Đại Chu công nhận hai trăm tuổi đã bước vào Thiên Nhân cảnh sớm hơn Tần Vũ.

Thiên phú như vậy, từ xưa đến nay đều hiếm có ai có thể so sánh.

Đây chính là vốn liếng để cho hắn kiêu ngạo.

Mãi cho đến khi hắn biết được sự tồn tại của Cố Dương.

Trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, từ Phàm cảnh đến Thiên Nhân.

Cho dù những nhân viên tình báo kia lấy tính mạng để bảo đảm rằng tin tức này là thật, hắn đều tuyệt đối không tin.

Cho dù vào thời đại Thượng Cổ cũng không có tốc độ tu hành của ai có thể nhanh như vậy.

Trường Thiên đã sớm muốn muốn kiểm tra phân lượng của đối phương.

“Võ đạo?”

Cố Dương cảm ứng được một luồng đao ý điên cuồng bá đạo từ trên người đối phương, hơi kinh ngạc.

Đây rõ ràng chính là võ đạo.

Nhưng mà phương thức tu hành của Man tộc hoàn toàn khác với Đại Chu. Càng nguyên thủy hơn là dùng đủ loại nước sơn vẽ hoa văn lên trên người, từ đó có lực lượng Siêu Phàm.

Còn một loại khác chính là Tát Mãn, cần kết hợp một vài đạo quỷ thần Thượng Cổ, hệ thống thuật luyện thi vân vân.

Vị Thiên Nhân của Man tộc trước mắt này đang bày ra chính là võ đạo thành thật nghiêm túc.

Đây là có chuyện gì?

Trường Thiên ngạo nghễ nói, “Ngươi thật sự cho rằng võ đạo chỉ thuộc riêng về Đại Chu các ngươi hả? Để cho ngươi hiểu biết một chút về Sâm La Đao Pháp của Man tộc ta.”

Nói xong khí thế trên người hắn cũng leo lên cao nhất.

Trong một trận âm phong, chỉ thấy trên thanh trường đao màu máu này xuất hiện từng oan hồn tụ tập với nhau, đánh thẳng vào tâm thần của hắn.

Cùng lúc đó không gian bốn phía lâm vào trong bóng đêm tuyệt đối, một luồng khí lạnh thấu xương sinh ra từ sau lưng hắn.

Hắn hoàn toàn mất hết tất cả cảm ứng.

Người ra tay nhất định là Đại Tát Mãn kia của Man tộc.

Vị này là Thiên Nhân cổ xưa nhất trong Man tộc, là thần hộ mệnh của Man tộc, đã từng thần phục với Hạ đế. Sau này Hạ triều tan biến, Man tộc tách ra như vậy.

Chính vì tồn tại của Đại Tát Mãn này, cho dù vào thời Tần triều hay là Đại Chu đều không thể chinh phục được Man tộc.

Hơn nữa người này luôn luôn rất sợ sệt, luôn núp trong thánh sơn của Man tộc, không rời ra nửa bước. Sợ bị Thiên Nhân của Đại Chu tìm cơ hội làm thịt.

Cho đến bây giờ cuối cùng hắn đã bồi dưỡng ra được một người giúp đỡ, lại đúng vào lúc Đại Chu rơi vào suy yếu nhất nên mới dám đặt chân lên mảnh đất Đại Chu.

Một lần này, hán không chỉ muốn cướp đi bàn đào, còn muốn đánh chết Cố Dương tại chỗ, để loại bỏ đi một kẻ địch mạnh cho thảo nguyên.

Gần như trong nháy mắt khi Đại Tát Mãn ra tay, trong Văn viện, viện trưởng đã rút kiếm.

Đột nhiên, báo động trong lòng hắn vang lên.

Chỉ thấy trên bầu trời có một bóng đen giáng xuống, phân ra mấy trăm đường, phân tán ra.

Xích Minh thiên tôn!

Một chiêu này có thể nói cực kỳ âm độc.

Đặt ra ở trước mặt hắn chỉ có hai lựa chọn. Giúp Cố Dương, như vậy đệ tử trong Văn viện sẽ chết hết.

Giúp đệ tử của Văn viện, Cố Dương có thể chống đỡ được hai vị Thiên Nhân liên thủ sao?

Hắn rơi vào trong hai vấn đề khó này.

“Phá cho ta.”

Cố Dương không hề giữ lại, giơ Nhân Hoàng kiếm lên cao cao, tiên nguyên trong cơ thể bộc phát ra.

Một tia chớp đâm xuyên qua tăm tối trước mắt, chiếu sáng ra Trường Thiên đã gần trong gang tấc.

Chiêu thức thứ năm của Thần Tiêu Lục Diệt, Hình Thần Câu Diệt!

Một kiếm chém ra, tăm tối tan biến, oan hồn trong thanh trường đao màu máu này thét lên chói tai, mất hồn mất vía, Sâm La quỷ vực bị phá vào lúc này.

“Thiên Nhân nhị giai?”

Trong nguyên thần của Trường Thiên cảm ứng được nguy hiểm trí mạng, trong lúc nhất thời chỉ sợ đến mất hồn mất vía.

Ngay khoảnh khắc sau hắn cũng cảm giác thân thể và nguyên thần bắt đầu hỏng mất.

“Không ——”

Hắn còn chưa phản ứng kịp đã rơi vào trong bóng đêm.

Vị thiên tài tuyệt thế của Man tộc này, Thiên Nhân không đến ba trăm tuổi đã ngã xuống như vậy.

“Thiên nhi!”

Đại Tát Mãn nhìn thấy Trường Thiên bị một kiếm chém giết, hình dáng tinh thần đều bị tiêu diệt, không khỏi kinh sợ đan xen.

Hắn đợi một ngàn năm rồi mới chờ được thiên tài tuyệt thế này, vì bồi dưỡng một Thiên Nhân này, không biết đã phải hao tốn bao nhiêu tâm huyết.

Hiện giờ tất cả đều bị hủy đi.

Mưu tính hơn một ngàn năm, tất cả đều hóa thành bọt nước.

Đau lòng, hối hận, phẫn nộ…

Vô số cảm xúc đan xen, cuối cùng hóa thành sát ý mênh mông, khiến cho hắn lấy ra một thứ từ trong ngực, đó là một quyển sách phong cách cổ xưa, tối tăm mù mịt, không hề thu hút.

Đại Tát Mãn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, nháy mắt đã thấm vào trong quyển sách kia, roạt roạt roạt vang lên, quyển sách tự động mở ra một trang trong đó.

Hắn lại lấy một cây bút màu đen ra, vung đầu bút lông, viết hai chữ “Cố Dương” lên quyển sách này.

“Chết!”

Đại Tát Mãn cầm bút, vạch lên cái tên này.

Khi hắn kêu lên một câu này, tinh thần đều uể oải xuống, toàn thân thoạt nhìn già nua rất nhiều.

“Sinh Tử Bạc?”

Trong Hồng Lâu, tiểu nữ hài kia lên tiếng kinh hô, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Đây chính là một tiên thiên linh bảo đáng sợ nhất nhân gian trong truyền thuyết, lấy bút vạch ra, có thể câu hồn phách của người ta đi.

Nhân Hoàng của thời đại xa xưa đã bị tiên thiên linh bảo này câu mất hồn phách, kể cả Nhân Hoàng kiếm đều không thể giữ lại được.

Người nắm giữ Sinh Tử Bạc kia thành lập Minh phủ, tự xưng là Minh Quân. Thành lập ra một Minh giới, người bị chết ở nhân gian, hồn phách đều bị câu đến Minh phủ.

Nếu như thật sự là tiên thiên linh bảo này, chỉ sợ Cố Dương gặp nguy hiểm rồi.

Nam tử áo trắng ngồi dưới đất không thèm mở mắt ra, nói, “Là hàng giả, một món linh bảo mà thôi.”

“Hàng giả?”

Tiểu nữ hài sửng sốt.

Chỉ thấy bầu trời ngoài thành tối sầm lại, một Câu Hồn sứ giả vĩ đại xuất hiện, tay cầm xiềng xích màu đen.

Thật đáng sợ!

Nàng che mắt không dám nhìn nữa, sợ tới mức run run.

Trong Văn viện, cuối cùng viện trưởng lựa chọn cứu mấy trăm người trong viện, một kiếm đâm ra chia làm mấy trăm đường kiếm ý, chém hét mấy trăm đường hắc khí.

Một kiếm này cho thấy tu vi kiếm đạo tuyệt thế này.