Tiểu nữ hài vẫn không hiểu, “Nhưng mà cho dù là người từ trong tiên giới đi đến, sau khi đến nhân gian, cũng không tránh khỏi được Câu Hồn sứ giả câu đi, trừ phi hắn không phải đến từ tiên giới ——”
Đột nhiên, nàng ý thức được cái gì, ánh mắt lập tức trợn tròn xoe, khiếp sợ nói, “Lão sư, hắn đến từ thiên ngoại?”
Nam tử áo trắng không nói gì nữa, hiển nhiên là chấp nhận.
Tiểu nữ hài phát hiện ra được một bí mật lớn, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Người đến từ thiên ngoại đó, vậy thật sự rất hiếm lạ rồi.
…
…
Cố Dương nhìn thấy Đại Tát Mãn bị phản phệ, hồn phách bị câu đi, theo bản năng chém ra một kiếm, chém thân thể hắn thành hai đoạn, thuận tiện hút quyển sách màu xám kia của hắn lại.
Sau khi chém giết thân thể đối phương, nhưng lại không xuất hiện nhắc nhở, hắn ít nhiều gì hơi thất vọng.
Cảm giác thua lỗ khá lớn.
Cố Dương quan sát quyển sách trên tay, không khỏi hơi chần chừ, đây là linh bảo quỷ dị nhất mà hắn đã từng gặp, thứ này thả ra có thể câu hồn phách của người ta, lại không hề có bất cứ hình thể gì, kể cả linh thể đều không được tính.
Cũng không biết đây là thứ quỷ gì.
Hiểu biết của hắn về thời đại Thượng Cổ vẫn còn quá ít ỏi, ở phương diện này hoàn toàn không thể so sánh được với những lão quái vật đã tu luyện mấy trăm ngàn năm kia.
Đây là tích lũy về tri thức, cần có thời gian.
Nhưng mà ít nhiều gì hắn cũng đoán được nguyên nhân.
Bóng đen kia rất có thể gần như là tồn tại của đạo, thủ đoạn câu hồn cũng là một kiểu quy tắc thiên địa nào đó.
Cho nên Trảm Huyền kiếm pháp mới không cách nào chém trúng bóng đen kia.
Mà bóng đen kia không cách nào câu được hồn phách của hắn, hắn đoán chắc có liên quan đến thân phận kẻ xuyên không của hắn. Linh hồn của hắn vốn không thuộc về thế giới này.
Cho nên thủ đoạn câu hồn trên quy tắc này vốn không hề có tác dụng gì với hắn.
Thằng cha này thật xui xẻo, cố tình đụng phải hắn, nếu như đổi thành một vị Thiên Nhân nào khác, đối mặt với bóng đen kia đều chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Linh bảo này không thể nghi ngờ gì là một đại sát khí.
Vấn đề là sử dụng linh bảo này cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, một khi không cách nào giải quyết được kẻ địch sẽ giải quyết ngược chủ nhân.
Rất có cá tính đấy, không phải là linh bảo người thường có thể khống chế được.
Hơn nữa Đại Tát Mãn nắm giữ đại sát khí này, nhưng trước đây chưa từng nghe nói đến có vị Thiên Nhân nào chết trong tay hắn cả.
Nếu như Cố Dương đoán không sai, sử dụng linh bảo này phải trả cái giá rất đắt.
Nói không hề quá, lấy tính tình của Đại Tát Mãn, đã sớm dùng linh bảo này giết sạch tất cả Thiên Nhân của thế giới này, duy ngã độc tôn, toàn bộ tài nguyên của thế giới này đều thuộc về một mình hắn.
“Vẫn thu trước đi.”
Cố Dương không dám thu thứ nguy hiểm như vậy vào trong không gian ngự thú, nên ôm vào trong lòng.
Sau đó hắn nhìn về phía hai người cuối cùng “Hán vương”, còn có Tử Vi đạo nhân, nói, “Còn các ngươi, cùng tiến lên sao?”
“Hán vương không nói một lời, xoay người rời đi. Thế mà lại không định ra tay.
Chỉ còn lại có Tử Vi đạo nhân, hắn tỏ vẻ chua xót, nói, “Đạo hữu thật thủ đoạn, là lão đạo không biết tự lượng sức mình, có chỗ mạo phạm, lão đạo ở đây xin lỗi đạo hữu.”
Nói xong hơi buồn bã rời đi.
Cố Dương không ngăn cản, người của tứ đại thánh địa không hề dễ đối phó.
Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương, thiếu chút nữa bị Đại Tát Mãn của Man tộc trước đó vốn không hề để trong lòng giết chết. Ai biết người của tứ đại thánh địa này rốt cuộc có thủ đoạn ẩn giấu nào đó hay không.
Một lần này là hắn gặp may, về sau không phải mỗi lần đều có thể gặp may được như vậy.
Không cần mạo hiểm như thế.
Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn về phía một chỗ nào đó, ánh mắt trở nên sắc bén, nói, “Ngươi không đi được.”
Một lần này trừ bỏ năm kẻ địch ở ngoài sáng ra, còn có một Xích Minh thiên tôn núp ở sau lưng, mưu đồ gây rối.
Ở trong một lần mô phỏng, Cố Dương đã bị Xích Minh thiên tôn ẩn nấp trong bóng tối ám toán chết.
Cho nên hắn vừa xuất hiện đã mượn bàn đào, tìm được vị trí của tên ẩn nấp trong bóng tối kia. Dưới con mắt Chúc Long, hành tung của đối phương luôn bị hắn khóa chặt.
Đối phương vẫn luôn không hề động, dùng một phương thức quỷ dị núp trong không gian, định giấu giếm tất cả mọi người ở đây.
Nếu không nhờ hắn có con mắt Chúc Long, đều khó mà phát hiện ra được tung tích của hắn.
Đến bây giờ, người kia vẫn chưa hề rời đi, hiển nhiên còn có ý tưởng với hắn.
Sau khi Cố Dương vạch trần hành tung này, người nọ vẫn không nhúc nhích, giống như cho rằng hắn đang lừa gạt.
Đây nhất định là thằng cha này.
“Xem ra là ta suy nghĩ nhiều…”
Xoẹt!
Hắn nói một nửa, đã vung kiếm ra, một đường kiếm ý bay qua.
Một kiếm này cực kỳ đột ngột.
Tâm thần của bóng dáng đang ẩn nấp trong không trung kia mới vừa trầm tĩnh lại, trong phút chốc đường kiếm ý kia đã phá vỡ không gian, đến trước mặt.
Dưới kinh hãi, thân hình hắn lóe lên một cái, hiểm lại càng hiểm tránh được, nhưng quần áo trên người bị cắt rách.
Mới vừa động, hắn hiện thân hình ra, là một người toàn thân bao phủ trong áo bào đen.
Khác với Vu vương mới vừa rồi nhìn thấy tình thế không đúng đã xoay người bỏ chạy, thân hình người này cao lớn, dưới cảm ứng khí cơ có thể đoán được đây là một võ giả.
Nơi bả vai của người áo bào đen bị xé ra một vết nứt, cuối cùng đã bị thương, hắn dùng giọng nói khàn khàn nói, “Con mắt Chúc Long?”
“Cao Trạch Khôn?”
Cố Dương một phát nói toạc ra thân phận này.
Chính là Bất Lậu cảnh của Cao gia trước đó không lâu đã đuổi giết Cao Phàm, lúc đó vừa đúng bị hắn bắt gặp, cứu được Cao Phàm.
Nhưng mà người này lại thông minh, thế mà lại giả bộ tự bạo, chạy trốn mất.
Kẻ địch của Cố Dương có rất nhiều, có thể chạy trốn dưới tay của hắn đã ít lại càng ít. Có thể thấy được tâm cơ thủ đoạn của Cao Trạch Khôn này đều không hề đơn giản.
Không nghĩ tới lão già này chỉ có Bất Lậu cảnh nhất trọng thiên, hơn nữa bị trọng thương. Thế mà lại biến hóa nhanh chóng, thành cường giả Thiên Nhân.
Cao Trạch Khôn bị hắn nói toạc ra thân phận, gỡ khăn che mặt xuống, lộ mặt ra.
Khí chất toàn thân hắn đã không giống với lần gặp mặt trước đó. Khác biệt lớn nhất chính là cặp mắt kia, ánh mắt lộ ra vô cùng lạnh nhạt.