Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 572: Giao dịch (2)




Chẳng lẽ nói tu vi càng cao thì hưởng thụ gia tăng của thiên đạo lại càng cao sao?

Hắn lại hỏi, “Lời mới vừa rồi Xích Minh thiên tôn nói, có mấy phần là thật?”

Viện trưởng lắc đầu nói, “Nó không cần phải nói dối chuyện như này.”

Quả thật, nói dối như vậy, cho dù có thể lừa gạt được bọn họ, nhưng không có tổn thất gì đối với bọn họ, cũng không có chỗ tốt gì cho nó cả.

Chiến lược lừa gạt cũng không phải cách thức lừa gạt như vậy.

Nhưng mà Cố Dương không rõ ràng lắm, “Tại sao nó lại muốn nói cho chúng ta biết chuyện này? Ta cảm thấy nó giống như cố ý nói cho chúng ta nghe vậy. Lần này chính diện giao thủ với ta cũng không giống phong cách hành sự bình thường của nó.”

Nếu nói người hiểu biết về Xích Minh thiên tôn nhất trong thiên hạ, trừ bỏ ba vị của Tam Thánh môn ra thì chính là viện trưởng rồi. Hai người bọn họ là đối thủ mấy trăm năm.

Cho nên, chỗ Cố Dương không hiểu được thì sẽ thỉnh giáo hắn.

Viện trưởng trầm ngâm một chút, nói, “Ta đoán, nó định liên thủ với chúng ta.”

Má ơi, lối suy nghĩ của viện trưởng ghê gớm thật.

Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Dương, bọn họ và Xích Minh thiên tôn là kẻ thù không đội trời chung không chết không dừng.

Không biết nó đã tạo ra bao nhiêu sát nghiệt ở nhân gian, Vũ Nhị và Cao Phàm hận nó thấu xương.

Viện trưởng một người một kiếm, chém giết phân thân của nó, cản trở nó mấy trăm năm.

Cố Dương cũng đã làm hỏng chuyện tốt của nó vài lần, ở trong mô phỏng, số lần chết trong tay nó cũng không ít. Cộng thêm thế lực có liên quan đến nó đó chính là nhiều đến đếm không xuể.

Hai bên đã không có đường sống để thỏa hiệp, đều muốn giết đối phương cho thoải mái.

Kết quả hiện giờ viện trưởng lại nói Xích Minh thiên tôn định liên thủ với bọn họ?

Đầu óc của nó có bị chập mạch không vậy?

Chỉ nghe viện trưởng tiếp tục nói, “Nếu như lời nó nói đều là thật, tương lai vài năm sẽ có rất nhiều đại năng trở về. Đến lúc đó, cho dù là nó hay là chúng ta đều sẽ phải chịu đánh sâu vào vĩ đại.”

“Những đại năng Thượng Cổ đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận pháp chế của Đại Chu. Nhất định sẽ sinh ra xung đột với chúng ta. Tương tự vậy, cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn vĩ đại với Xích Minh thiên tôn. So với việc tiêu diệt từng bộ phận, còn không bằng liên thủ đối phó với địch.”

“Mới vừa rồi nó đang thử thực lực của ngươi, nhìn xem ngươi có tư cách liên thủ với nó không.”

Cố Dương nghe đến đó, cảm thấy còn rất có đạo lý.

Lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm giống như Xích Minh thiên tôn tuyệt đối sẽ không bị thù hận che mắt. Về lý trí, hai bên liên thủ ngăn cản những đại năng Thượng Cổ đó đúng là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Cố Dương làm sao có thể tin nó được?

Muốn liên thủ, đó là nằm mơ.

Hắn quả quyết nói, “Ta tuyệt đối sẽ không liên thủ với nó.”

Viện trưởng gật đầu, nói, “Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Chưa hẳn chuẩn xác.”

Cố Dương nói, “Yên tâm đi, những đại năng Thượng Cổ đó chưa chắc sẽ xuất hiện ở nhân gian.”

Sau khi hắn đột phá đến Thiên Nhân, tiến hành hai mươi mấy lần mô phỏng rồi, nhưng ở trong mô phỏng lại chưa bao giờ gặp được đại năng Thượng Cổ nào trở về.

Nói cách khác, cho dù thật sự có đại năng nào đó quay về cũng sẽ không thể sinh ra xung đột gì với hắn cả.

Dù sao, vẫn còn thời gian mười năm.

Nếu trong mười năm này mà thực lực của hắn không có cách nào tăng lên đến cấp bậc ngăn cản được tia sáng kia, vậy không còn về sau nữa.

Tử kiếp lần này gần như khó giải được.

Kể cả Đại La Kim Tiên đều không thể ngăn cản, hắn cách Đại La ít nhất còn khoảng cách đến một năm ánh sáng.

Thời gian mười năm, hắn có thể đến cảnh giới trên Đại La sao?

Cố Dương không hề tin tưởng.

Sau khi rời khỏi chỗ viện trưởng, Cố Dương muốn đi đến Thủy Nguyệt động thiên, gặp các nàng Tô Thanh Chỉ một lần.

Khi năm vị Thiên Nhân giáng xuống, việc đầu tiên viện trưởng làm chính là đưa các nàng Tô Thanh Chỉ vào Thủy Nguyệt động thiên, miễn cho các nàng bị liên lụy.

An bài này thật thỏa đáng, nếu như không có biện pháp mở cửa động thiên ra, cho dù là Thiên Nhân đều không cách nào cưỡng ép tiến vào được.

“Tiểu tử.”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn, ngay sau đó hắn cảm giác có một lực lượng kỳ dị đánh úp lại, còn chưa đợi hắn có phản ứng lại, trước mắt đã hoa lên, đến trong một không gian kỳ dị.

Đây là một không gian nhỏ hẹp, người mang hắn đến đây chính là lão giả thần bí đã giúp hắn khi ở trên Long Môn đảo.

Trong lòng Cố Dương hơi khiếp sợ, hắn đã là Thiên Nhân nhị giai rồi, đối phương thế mà lại thoải mái di chuyển hắn đến đây như vậy.

Thủ đoạn tương tự với Lục Anh ở trên đại hội Dao Trì.

Những cường giả còn sót lại từ thời Thượng Cổ này, đủ loại thủ đoạn thật sự khiến cho người ta khó lòng đề phòng.

“Tiền bối dẫn ta đến đây, không biết có gì phân phó?”

Không biết lão giả lấy một quả đào từ đâu ra, cắn một miếng, một luồng thơm ngát mê người tràn ngập ra.

Bàn đào!

Hắn lại thật sự lấy được bàn đào từ chỗ Dao Trì tiên cung.

Thủ đoạn này thật đúng là quỷ thần khó lường.

Trong lòng Cố Dương càng thêm tò mò, vào thời đại Thượng Cổ, lão giả này rốt cuộc có thân phận gì?

Lão giả ba miếng ăn xong quả bàn đào, kể cả hạt đào đều không vứt bỏ, ném vào trong miệng, nhai rắc rắc nuốt xuống, tán thưởng nói, “Đây là một quả bàn đào một vạn năm mới chín, ăn một quả có thể kéo dài tuổi thọ vạn năm. Tiểu tử ngươi không có lộc ăn.”

Cố Dương thiếu chút nữa không nhin được trợn trắng mắt, lúc đó nếu như hắn đi theo, vậy se bị trúng bẫy rồi, bàn đào kéo dài tuổi thọ vạn năm nữa, không chiếm được cũng không dùng được.

“Tiền bối thủ đoạn thông thiên, ta đi theo chỉ thành cản trở, thật sự không có phúc để hưởng.”

“Vậy chưa chắc.” Lão giả mỉm cười, “Lão phu thương lượng với ngươi, lấy bàn đào này đổi một thứ của ngươi.”

Hóa ra coi trọng đồ của ta, định dùng bàn đào để đổi.

Lúc này Cố Dương mới bừng tỉnh ra, “Thứ tiền bối coi trọng không phải là Nhân Hoàng kiếm đấy chứ?”

Lão giả lại lắc đầu, “Nhân tộc tôn quý chức trách nặng như vậy, lão phu không muốn gánh vác trên người đâu. Các đời Nhân Hoàng đều không có kết cục tốt đẹp gì, ngươi cho rằng là trùng hợp sao? Lão phu khuyên ngươi một câu, trước khi nó còn chưa nhận ngươi làm chủ. Tìm chủ nhân thích hợp cho nó đi, miễn cho tuổi già không may.”