Trong Thần Đô, tất cả mọi người cảm giác được lực lượng khủng bố đè lên đầu trong hai ngày này đã biến mất, rất nhiều người hoan hô lên, nguy cơ cuối cùng hóa giải.
Trong Văn viện, viện trưởng nghe tiếng reo hò liên tục không ngừng, thần sắc hơi bùi ngùi.
Không đến hai năm, tiểu tử kia thế mà lại đã trưởng thành đến mức độ này.
Thiên Nhân đệ tam giai đỉnh phong, chính là đỉnh cao mà nhân gian có thể đạt đến được, Hạ đế năm đó có cảnh giới này, đè ngang Thần Châu hai ngàn năm.
Cố Dương lại có thể chém giết kẻ địch cấp bậc này, còn là một trong những phân thân của Xích Minh thiên tôn đại năng Thượng Cổ này.
“Tiểu tử này nói không chừng thật sự là đại năng Thượng Cổ nào đó chuyển thế.”
Trong lòng hắn nảy sinh suy nghĩ này.
Vốn sau khi hắn và Cố Dương gặp mặt đã bỏ đi suy nghĩ này.
Diệp Lăng Ba là Thiên Tiên Thượng Cổ chuyển thế, trong linh hồn nàng, giữ lại một chút chân linh, người tu luyện đồng thuật cao thâm đều có thể nhìn ra được sự bất phàm của nàng.
Cố Dương lại hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào kỳ lạ, đương nhiên, chuyện mà hắn làm, mỗi một chuyện đều kỳ lạ, người bên cạnh không thể bắt chước được.
Bản lĩnh của đại năng Thượng Cổ, đâu phải hắn một Nhân Tiên có khả năng suy đoán?
Vui sướng ngắn ngủi qua đi, trong lòng viện tưởng lại trở nên hơi trầm trọng.
Thiên đạo hồi phục, những đại năng Thượng Cổ ẩn nấp trong tận cùng thời gian sắp sửa trở về…
Nếu như tất cả những gì Xích Minh thiên tôn nói đều là thật, như vậy, vài năm trong tương lai, chỉ sợ Đại Chu sẽ rơi vào trong rung chuyển và biến đổi trước nay chưa từng có.
…
…
Trong viện, Cao Phàm và Vũ Nhị đã từ trên ghế đứng lên, bởi vì kích động nên trên mặt hưng phấn đến đỏ bừng, tay đều hơi run run rồi.
Xích Minh thiên tôn chính là cơn ác mộng lớn nhất cả đời của bọn họ, tất cả những gì bọn họ từng gặp phải đều do kẻ này ban tặng.
Bọn họ nhìn trúng Cố Dương, truyền đao pháp đắc ý nhất cho hắn, chính là hy vọng có một ngày, thanh niên này có thể báo thù xả hận cho bọn họ, trừ bỏ ác ma vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thần Châu.
Nhưng dù thế nào bọn họ đều không ngờ tới được một ngày này sẽ đến sớm như vậy.
Khi còn sống lại có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Cố Dương đánh chết một phân thân của Xích Minh thiên tôn.
Bọn họ chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn tiếc nuối.
…
…
Trong Thái Cực điện trong hoàng cung, người trung niên uy nghiêm kia ngồi trên ghế, im lặng không nói gì.
Tiểu hoàng đế mặc long bào ở bên cạnh trở nên hơi bất an, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt hắn.
Người trung niên lại không để ý đến động tác nhỏ của hắn, chỉ cảm thấy cảm xúc phập phồng, “Thiên đạo hồi phục, đại năng Thượng Cổ trở về…”
Mấy tin tức này quá mức chấn động, khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận được trong khoảng thời gian ngắn.
Hắn chỉ bế quan chưa đến mười năm, vừa đi ra, sao thế đạo lại biến thành như vậy rồi?
Một trận chiến mới vừa rồi khiến cho hắn kích thích cực lớn.
Cho dù là Cố Dương đột nhiên xuất hiện cũng vậy, Đại Tát Mãn Man tộc cũng thế, còn có Xích Minh thiên tôn, thực lực đều vượt xa tưởng tượng của hắn.
Điều này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ vĩ đại.
Cố Dương đi tới Thần Đô, dọc theo đường đi còn nghe được tiếng reo hò giống như thủy triều, trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng khóc.
Dưới thần thông Thiên Thị Địa Thính, hắn “Thấy” được rất nhiều gia đình đang làm tang ma, thoáng nhìn qua, ước chừng hơn phân nửa gia đình đều có người qua đời.
Tiếng reo hò lui đi, tiếng khóc càng nhiều vang lên.
Trong lòng hắn không nói gì.
Những cường giả Thiên Nhân cao cao tại thượng này, cho dù là Đại Tát Mãn của Man tộc cũng vậy, Đại Thánh của Yêu tộc cũng thế, Vu vương của Nam Cương cũng giống vậy, đạo sĩ của thánh địa cũng được… đều không đặt tính mạng của người thường vào trong lòng.
Nếu như hắn không có máy mô phỏng, hiện giờ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, và không có gì khác biệt với người đang chết đi dưới uy áp của Thiên Nhân trong thành này.
Dưới tình huống vũ lực cá nhân mạnh đến có thể hủy trời diệt đất, các cường giả này tự nhiên sẽ không coi trọng người thường đến khí tức của hắn đều không thể chịu nổi.
Mới vừa rồi nếu như trận chiến đấu phát sinh ở trong khu vực Thần Đô, thành thị lớn nhất thiên hạ này, ít nhất sẽ có một nửa người ngã xuống.
Đang suy nghĩ, đã đến Văn viện.
Cố Dương đến nhưng không kinh động đến bất cứ kẻ nào, lấy tu vi hiện giờ của hắn, nếu như không muốn bị người phát hiện thì không ai có thể nhìn thấy hắn.
Viện trưởng đang chờ hắn, một lần này không phải ở trong bí cảnh kia mà trong Quảng Hiền đường của Văn viện.
Nơi này là nơi Văn viện tiếp đãi khách nhân quan trọng.
Viện trưởng ngồi trên chủ vị, thoạt nhìn đặc biệt chính thức.
Cố Dương đã quen nhìn dáng vẻ hắn tùy ý nằm trên ghế dựa, khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của hắn lại còn có phần không được quen.
Viện trưởng vui mừng nói, “Ngươi làm còn tốt hơn trong tưởng tượng của ta.”
Cố Dương khiêm nhường một câu, “Ít nhiều nhờ Trảm Huyền kiếm pháp viện trưởng đã truyền cho ta.”
“Ngày đó truyền kiếm pháp cho ngươi là hành động bất đắc dĩ. Huống hồ ngươi đã trả nhân tình rồi.”
Nhân tình viện trưởng nhắc đến là quả đào kết thành trong bản thể của Hồng Nguyệt Đại Thánh mà Cố Dương đã cho hắn, chính nhờ quả đào này mới khiến cho vết thương cũ của hắn khôi phục lại, lại thêm một thời gian nữa là hắn có thể trở về trạng thái cao nhất.
Hắn lại nhắc nhở tiếp, “Ngươi phải cẩn thận Hồng Nguyệt Đại Thánh, nếu như ta đoán không sai, bản thể của nàng có quan hệ đặc thù với bàn đào kia. Nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả để cướp bàn đào trong tay ngươi.”
Cố Dương gật đầu, thật ra ít nhiều gì hắn vẫn có thể đoán được một điểm này. Hai loại đào này có hiệu quả khá giống nhau.
Khác biệt chính là hiệu quả của bàn đào còn mạnh hơn quả đào kết thành trong bản thể của Hồng Nguyệt Đại Thánh.
Hắn nói đến chính sự, “Chuyện thiên đạo khôi phục, viện trưởng có thể cảm giác đến không?”
“Vài ngày này, trong mơ hồ, quả thật có cảm giác khác với trước kia, mãi cho đến lúc xuất kiếm mới càng thêm xác định, uy lực của kiếm ý mạnh hơn trước kia hai phần.”
Chỉ có hai phần sao?
Cố Dương cảm thấy ba chiêu thức Thần Tiêu Lục Diệt mới vừa rồi, uy lực tăng lên ít nhất năm phần.