“Vì sao chứ?”
“Một khi để lộ hành tung, như vậy trận đại kiếp nạn vào mười năm sau kia sẽ không tránh được. Bọn họ trốn còn không kịp, làm sao sẽ nhúng tay vào chuyện nhân gian? Cung chủ Dao Trì thích phô trương, thu nhiều đệ tử như vậy, kết quả còn không phải bị đệ tử của mình chống lại sao.”
Lão giả nói xong, trên mặt có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Cố Dương gật đầu, biết hắn nói là thật. Ở trong mô phỏng, trong mười năm tương lai, hắn thật sự chưa hề gặp được đại năng Thượng Cổ nào trở về cả.
“Tiền bối, trận đại kiếp nạn vào thời đại Thượng Cổ kia rốt cuộc đã xuất hiện như thế nào?”
Lão giả nghe được vấn đề này, nụ cười trên mặt biến mất, điềm tĩnh nói, “Nói cho ngươi biết cũng không sao, năm đó có người phát hiện ba thế giới có cấp bậc càng cao. Vì sở hữu được ba thế giới này mà đánh đến trời u đất ám, không biết đã chết bao nhiêu người.”
“Cuối cùng ba thiên giới kia chia ra bị ba thế lực mạnh nhất chiếm cứ. Bọn họ phát hiện, thiên giới rộng lớn vô ngần, thiên đạo càng sâu không lường được, đó là tiên giới chân chính đối với người tu tiên.”
“Rất nhanh đã có tin tức truyền đến, một vị Hỗn Nguyên Đế Tôn trong đó càng tiến thêm một bước, chứng được tạo hóa. Sau đó không lâu đã có một ánh mắt nhìn thẳng vào từ cửa vào thiên giới, nhìn thẳng vào nhân gian, thiên đạo lúc này sụp đổ. Trụ cột của tu tiên không còn sót lại chút gì.”
Cố Dương hỏi, “Ý của tiền bối là sự đột phá của vị Đế Tôn kia mới dẫn đến trận tai họa này?”
“Phải hay không thì không ai biết cả, sau này tất cả người tiến vào thiên giới kia, muốn tìm tòi kết quả đều đã không trở lại.”
Lão giả ngẩng đầu, nói, “Nhìn thấy vết máu trên bầu trời kia không, nơi đó chính là cửa vào thiên giới. Ngày sau nếu như ngươi có thể giành được tạo hóa, có lẽ vào trong đó xem.”
“Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây, đừng nói cho bất cứ kẻ nào chuyện ta và ngươi có quen biết, ngày sau có duyên gặp lại.”
Lão giả không muốn nói nữa, vung tay lên, đưa Cố Dương ra ngoài.
…
Cảnh sắc trước mặt Cố Dương thay đổi, đã về đến trong Văn viện.
Vèo một cái, viện trưởng đã xuất hiện bên cạnh hắn, vẻ mặt ngưng trọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Dương lắc đầu, nói, “Không có gì.”
Lão giả thần bí kia đã cố ý dặn dò một tiếng, hắn tự nhiên sẽ không nói ra.
Viện trưởng cũng không hỏi nhiều, thấy hắn không có việc gì nên đã rời đi.
Cố Dương tiếp tục đi đến Trích Tinh các, sau khi đến tầng cao nhất, phá vỡ không gian, lại một lần nữa đi vào Thủy Nguyệt động thiên, đi gặp các nàng Tô Thanh Chỉ.
Trong khoảng thời gian này, trước là vì đại hội Dao Trì, sau lại là chuyện có năm vị Thiên Nhân đuổi giết. Mỗi lần hắn về Thần Đô đều vội vàng mà đến, vội vàng mà đi, không có cơ hội đoàn tụ với các nàng.
Hiện giờ cuối cùng có thời gian, có thể ở bên cạnh các nàng rồi.
Thủy Nguyệt động thiên, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Cố Dương vào đây, một lần này lại có cảm giác không giống với trước kia.
Chẳng lẽ, thiên đạo của nhân gian hồi phục, nhanh như vậy đã ảnh hưởng đến Thủy Nguyệt động thiên sao?
Vẫn ở bên ngoài ngôi miếu đổ nát, hắn vừa đến đã cảm ứng được vị trí của các nàng Tô Thanh Chỉ.
Tô Thanh Chỉ, Lăng Linh, Bùi Thiến Lan, Sở Tích Nguyệt, thuật sĩ Lỵ Lỵ đến từ Tây Đê đại lục, Tào Y Y… Kể cả Diệp Lăng Ba lựa chọn ở lại Thủy Nguyệt động thiên đều ở đây.
Các nàng xây một sơn trang ở ngoài trấn nhỏ gần nhất, có thể xây được kiến trúc có quy mô lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế, chắc đã phí không ít tâm tư.
Cố Dương vừa lắc mình đã xuất hiện ở trước cửa lớn của sơn trang kia, chỉ thấy trên bảng hiệu trên cửa viết hai chữ “Cố phủ”, hắn đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.
Thời gian dài như vậy, các nàng không oán giận không hối hận đi theo bên cạnh hắn, biết rõ bên người hắn có mấy nữ nhân nhưng vẫn không rời không bỏ.
Không nói đến hắn không làm bạn bên cạnh thời gian dài, kể cả danh phận đều không thể cho các nàng.
Rất không phải hạng tốt lành gì.
Lúc này, bên trong sơn trang có vài vị khách không mời mà đến, người phụ trách đón tiếp là Sở Tích Nguyệt, nàng từng là người thừa kế của gia tộc lớn, am hiểu ứng phó với tình huống như thế này.
Trong vài vị khách không mời mà đến kia còn có hai người quen.
Ba người khác đều là nữ tu, hơn nữa tu vi không thấp, nghe người ta giới thiệu hình như đến từ Ngọc Hoàng các gì đó.
Cố Dương không vội vã đi vào mà ở bên ngoài nghe một lúc mới biết được ý đồ đến đây của các nàng, là muốn mời các nàng Tô Thanh Chỉ gia nhập Ngọc Hoàng các.
Hắn đã nghe nói về môn phái này, là một trong những môn phái mạnh nhất ở Thủy Nguyệt động thiên, nổi danh cùng Cổ Giang kiếm phái.
Còn thật tinh mắt, nhìn thấu được tiềm lực của các nàng.
Lấy tư chất của các nàng, đặt ở bất cứ thế giới động thiên nào đều là người đứng đầu.
Lúc này, trong đại sảnh, một giọng nói vô lại vang lên, “Ngụy đế mới vừa chết được mấy ngày? Thái tử Thành mới vừa lên ngôi đã khẩn cấp đi cướp đoạt nữ tu của các nơi, không khỏi quá gấp gáp đi?”
Ba vị nữ tu kia đều đột nhiên biến sắc, “Làm càn, dám bất kính với bệ hạ, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Ta rất sợ đấy. Ngụy đế đã chết, ngươi cho rằng Ngọc Hoàng các vẫn còn là Ngọc Hoàng các trước kia sao? Còn chưa tìm hiểu rõ chi tiết của người ta đã dám đến cửa, thật sự không biết sống chết.”
Giọng nói vô lại kia vô cùng chế giễu nói.
Ba nữ tu của Ngọc Hoàng các thấy giọng điệu của hắn lớn như vậy, tuy rằng giận dữ, nhưng không dám phát tác tại chỗ, cố nén tức giận nói, “Các hạ rốt cuộc là ai? Có dám để lại tên họ?”
“Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hoàng Vĩnh Khang.”
Người nói chuyện kia đúng là Hoàng Vĩnh Khang người quen biết từ lâu của Cố Dương, lão giả đi cùng với hắn là sư tôn của hắn.
“Thánh tử Ma môn?”
“Ma đồng hỗn thế?”
Ba nữ tu đều thay đổi sắc mặt, cái tên Hoàng Vĩnh Khang này đã sớm truyền khắp Thủy Nguyệt động thiên.
Gần đây thế giới này đột nhiên xuất hiện hai cường giả tán tu, một người xưng là Tu La ma đao, một thanh ma đao đánh chết cường giả Nguyên Anh giống như bổ dưa thái rau.