Chín phong chủ của Cổ Giang kiếm phái có năm vị chết dưới đao của đại ma đầu này. Thực lực mạnh mẽ, có thể nói là người đệ nhất thiên hạ dưới Hóa Thần.
Còn một người khác chính là thánh tử Ma môn, tuy rằng tu vi không cao như Tu La ma đao, nhưng người này quỷ kế đa đoan, vài vị cao nhân Nguyên Anh đều đã bị ăn thua thiệt ở dưới tay hắn.
Người này đi đến đâu đều có thể khơi mào lên đủ loại tranh chấp, cố tình người có tu vi cao hơn hắn đều không có cách nào với hắn.
Cái tên ma đồng hỗn thế, bất kính mà đi.
Vị thánh tử Ma môn này không sợ trời không sợ đất, vài môn phái đều bị hắn đắc tội vài lần. Khiến người ta hận đến ngứa gan, nhưng cố tình lại không làm gì được hắn.
Ngọc Hoàng các đã sớm giao cho Thái tử Thành đến quản lý.
Bệ hạ chết, trong môn phái chỉ có rất ít người biết được, Thái tử điện hạ từng nghiêm lệnh không được truyền ra ngoài.
Lúc này tin tức bị giới hạn chỉ có cấp cao của mấy đại môn phái biết được, Hoàng Vĩnh Khang này biết được từ đâu?
Một vị nữ tu trong đó lạnh giọng nói, “Bổn môn với các hạ xưa nay không thù oán không đụng chạm, các hạ nhất định muốn gây khó dễ cho Ngọc Hoàng các chúng ta sao?”
Hoàng Vĩnh Khang khinh thường nói, “Lão tử mới lười quản chuyện hư hỏng của Ngọc Hoàng các các ngươi. Các ngươi không nên đến đây, khuyên ngươi một câu, lăn xa được bao nhiêu thì lăn, đừng dẫn người không nên dây vào cho Thái tử Thành.”
“Ngươi —— được lắm, vậy chờ xem.” Nữ tu nói xong, mang người xoay người rời đi.
…
Chờ người của Ngọc Hoàng các vừa đi, Hoàng Vĩnh Khang đối mặt với Sở Tích Nguyệt chủ nhân này, nhất thời trở nên đứng đắn, nhìn không chớp mắt nói, “Phu nhân, Ngọc Hoàng các này là một trong những môn phái mạnh nhất thế giới này, tuy rằng cường giả Hóa Thần sau lưng đã chết. Nhưng trong môn phái vẫn có vài vị Nguyên Anh.”
“Lấy phong cách hành sự của Thái tử Thành, hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên, phu nhân vẫn nên tính toán sớm thì tốt hơn.”
Sở Tích Nguyệt nhìn thiếu niên ở trước mắt tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã có tu vi Pháp Lực cảnh, hơi kinh hãi, cẩn thận hỏi, “Các hạ có quen biết với ngoại tử?”
“Cố tiền bối từng có ơn truyền nghề cho tiểu tử, lại có ơn cứu mạng. Tiểu tử coi Cố tiền bối như sư như phụ…”
“Khụ khụ!”
Lần này, sư phụ chính quy ở bên cạnh không nghe nổi nữa, ho khan liên tiếp hai tiếng để cảnh cáo.
Hoàng Vĩnh Khang tiếp tục nói, “Nếu như Ngọc Hoàng các chỉ phái một vị Nguyên Anh đến, thầy trò hai người chúng ta còn có thể ứng phó được. Chỉ sợ các nàng không quan tâm đến võ đức, phái vài vị Nguyên Anh đến đây.”
“Phu nhân tốt nhất vẫn nên tránh chút đầu sóng ngọn gió, đương nhiên, nếu như Cố tiền bối ở đây, vậy bọn đạo chích này tự nhiên không đáng để lo.”
Sở Tích Nguyệt không phải kiểu người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, nói, “Đa tạ nhắc nhở. Hai vị đến tìm ngoại tử, đáng tiếc hắn không có nhà. Có gì chậm trễ, kính xin tha lỗi.”
Hoàng Vĩnh Khang vội nói, “Là chúng ta làm phiền, nếu Cố tiền bối không có nhà, vậy xin được cáo lui trước.”
Nói xong cùng với sư phụ hai người rời đi rồi.
…
Chờ sau khi hai người rời đi, Cố Dương mới hiện thân, xuất hiện ở trước mặt Cố Dương.
Sở Tích Nguyệt thấy Cố Dương đã nhiều ngày không thấy đột nhiên xuất hiện, đầu tiên ngẩn ra, giống như có phần không thể tin được, sau đó hốc mắt ửng đỏ lên.
Hắn tiến lên ôm nàng vào trong lòng, mềm giọng nói, “Mấy ngày không thấy, ngươi gầy gò rồi.”
Sở Tích Nguyệt lắc đầu, tựa đầu lên trước ngực hắn, nhắm mắt lại, lắc đầu.
Qua một lúc, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu lên, lo lắng nói, “Ngoài Văn viện xuất hiện mấy vị Thiên Nhân, bảo là muốn ngươi giao thứ gì đó ra, khi ngươi về Văn viện có bị bọn họ phát hiện không vậy?”
Cố Dương biết, các nàng khẳng định vô cùng lo lắng, nói, “Yên tâm đi, việc này đã giải quyết xong.”
Sở Tích Nguyệt thấy hắn nói nhẹ nhàng hời hợt, định nói lại thôi.
Nàng cảm thấy hắn sợ mình lo lắng nên mới nói mấy lời này để dỗ dành nàng.
Cố Dương thấy nàng giống như không tin, nói, “Thật ra ta đã là Thiên Nhân rồi. Năm người kia, bị ta giết chết hai người, ba người còn thừa lại đều bị dọa chạy rồi.”
Sở Tích Nguyệt nghe được lời hắn nói, ngơ ngác nhìn hắn, dáng vẻ khẽ nhếch miệng lên, đáng yêu nói không nên lời.
Cố Dương nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, trong lòng có một cảm giác thành tựu nói không nên lời.
Hắn đã nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc sùng bái của người khác, cũng chỉ vậy thôi. Nhưng nữ nhân bên người lộ ra vẻ mặt như vậy lại không không giống, đặc biệt sảng khoái.
“Chủ nhân!”
Lúc này có một con chim xanh nhỏ từ bên ngoài bay vào, vừa vào cửa đã líu ríu kêu lên không ngừng, “Người cuối cùng một lần nữa bước vào Tiên cảnh rồi, thật đáng mừng, thật đáng mừng.”
Ngay sau đó Hi Hoàng là người đầu tiên đuổi đến, nhìn thấy hắn, kích động đến rơi nước mắt, “Phụ thân ——”
Sau đó là Tào Y Y, Bùi Thiến Lan, Tô Thanh Chỉ các nàng.
Trong nháy mắt, tất cả nữ nhân đều đến đông đủ.
Cố Dương nhìn dáng vẻ u oán của các nàng mà không khỏi hơi nhức đầu, mình chỉ có một đôi tay thôi, nhiều người như vậy đều không ôm hết được.
Hiện giờ trên đời này, người có thể tạo thành uy hiếp mang tính trí mạng cho Cố Dương đã rất ít, kể cả kẻ địch lớn nhất trước đó, Xích Minh thiên tôn và Hồng Nguyệt Đại Thánh của Tam Thánh môn, tạm thời đều không làm gì được hắn.
Mà những đại năng Thượng Cổ đó đều lánh đời không ra.
Kể cả hành động của Dao Trì tiên cung đều trở nên khiêm tốn, phải một năm sau mới có thể xâm nhập các thế giới động thiên trên quy mô lớn, quấy lên phong vân ba giới.
Hiện giờ hắn có đầy đủ thời gian nhàn hạ để ở bên cạnh các nàng Tô Thanh Chỉ, tuy rằng hiện giờ hắn chẳng làm gì được cả.
Tiên phàm có khác, lấy thể chất hiện giờ của hắn, Phàm nhân vốn không chịu nổi ân sủng của hắn.
Trước kia khi có thể làm, hắn không nắm chắc cơ hội. Hiện giờ có tâm tình và hứng thú rồi thì lại không dám đụng vào các nàng.
Việc này thật tồi tệ.
Trừ bỏ một điểm này ra, những ngày sau này của Cố Dương còn rất thú vị, mỗi ngày ở bên cạnh một người, thay phiên nhau, có thể nói là đại sư bưng nước chân chính.