Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 576: Phiền toái đến cửa




Bình thường phần lớn thời gian các nàng Tô Thanh Chỉ đều trong tu luyện, không cần đến hai mươi bốn giờ đều dính lấy bên nhau.

Chỉ cần ăn gì đó, luyện công một chút với các nàng, dẫn các nàng đi tham quan phong cảnh là được.

Nếu như đổi thành Trái Đất hiện đại, có nhiều nữ bằng hữu như vậy, tách hắn thành năm phần đều không đủ dùng.

Một ngày này lại đến lượt Sở Tích Nguyệt, nàng hỏi về thiếu niên đã bái phỏng hôm đó, “Hoàng Vĩnh Khang kia là hạng người gì vậy?”

“Nhân vật chính của thế giới động thiên này.”

Cố Dương thuận miệng nói, khi ở bên cạnh các nàng, hắn không cần cố gắng sử dụng tập quán nói chuyện của Đại Chu, có thể hiện ra hắn chân thực, thường xuyên sẽ thốt ra một vài từ ngữ hiện đại.

Sở Tích Nguyệt có thể nghe hiểu được ý tứ của hắn, cảm khái nói, “Còn trẻ như vậy đã là Pháp Lực cảnh, thật sự mới nghe lần đầu.”

“Nói không chừng là vị đại năng Thượng Cổ nào chuyển thế.”

Cố Dương thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến, bản thân cũng từng bị người coi thành đại năng chuyển thế.

Cách nói này thật sự là một cái sọt, đụng phải một thiên tài có tốc độ tiến bộ vượt quá lẽ thường đều sẽ bị đặt lên danh vọng như vậy.

Đương nhiên, hắn không phải thiên tài, hắn còn lợi hại hơn những thiên tài kia, hắn có hệ thống hack.

Sở Tích Nguyệt lại hỏi, “Lão giả bên người hắn là Bất Lậu cảnh hả?”

“Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Hóa Thần.”

Tuy rằng lão giả kia che giấu thật sâu, nhưng đâu thể giấu giếm được ánh mắt của Cố Dương, vừa liếc qua đã nhìn rõ tu vi.

Cố Dương đang nói, đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về một phương hướng khác, vẻ mặt trở nên hơi cổ quái.

Sở Tích Nguyệt thấy vẻ mặt hắn không đúng lắm, hỏi, “Sao vậy?”

“Phiền toái tới rồi.”

Hắn thở dài, hơi bất đắc dĩ nói, “Vốn tưởng rằng trốn tới đây thì có thể yên tĩnh vài ngày, ai ngờ vẫn không tránh thoát được.”

Trước đó hắn vẫn luôn hoài nghi rằng mình bị ý chí thiên đạo nhằm vào. Mỗi một lần thực lực tăng lên sẽ gặp được đủ loại phiên toái và kẻ địch mới.

Hiện tại gần như bị thực tế nện vào.

Lần này hắn đi đến Thủy Nguyệt động thiên, vẫn luôn ở bên trong sơn trang cùng với mấy nữ nhân, không hề đi ra ngoài trêu chọc phiền toái gì cả.

Nhưng mà phiền toái vẫn cứ đến cửa rồi.

Người đến đây lại còn là một vị tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa không phải là hai người hắn đã từng gặp.

Lần này quả thật quá mức.

Muốn sống mấy ngày yên tĩnh, sao lại khó như vậy chứ?

Ngoài vài trăm dặm, một chiếc đế liễn do chim loan màu xanh kéo đi bay từ chân trời đến đây.

Phía trước có tám cung nữ tay cầm lẵng hoa, không ngừng rải cánh hoa đủ màu ra.

Sau đó là một chiếc xe kéo do một đôi bạch hạc kéo đi, trên xe có hơn mười cung nữ, đang thổi đủ loại nhạc khí.

Sau đó còn có hơn mười vệ sĩ mặc áo giáp vàng, tất cả đều có tu vi Kim Đan kỳ.

Một vài tán tu nhìn thấy cảnh này đều trốn được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Phô trương như vậy, ở Thủy Nguyệt động thiên chỉ có một người duy nhất, chỉ khi Thái tử Thành của Ngọc Hoàng các xuất hành mới phô trương như thế.

Trong mấy môn phái lớn, Ngọc Hoàng các là môn phái có cách làm việc bá đạo nhất, chặn con đường của bọn họ, rất có thể sẽ bị chết thảm dọc đường. Không có bất cứ người nào dám trêu chọc.

Nhưng mà vài tán tu kia đều cảm thấy kỳ quái, đây là địa bàn của Thủy Nguyệt tông, Ngọc Hoàng các nghênh ngang xuất hiện ở nơi này như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì?

Còn một chuyện khác chính là đế liễn này, sao không giống với tòa giá của Thái tử Thành trong truyền thuyết, nhìn hình dáng và cấu tạo, quy cách rõ ràng còn cao hơn thái tử một tầng.

“Thái tử Thành này thật sự phô trương.”

Ngoài Hoàng gia trấn, Hoàng Vĩnh Khang nhìn đế liễn xa hoa ở xa xa kia, hơi chua chát nói.

Hắn có một đôi mắt tinh tường, vừa liếc nhìn đã nhận ra được rõ ràng, đế liễn kia chính là một pháp bảo cấp bậc thuần dương.

Dùng pháp bảo cấp bậc như vậy để ngồi, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

“Đã cảnh cáo hắn rồi, đừng tới trêu chọc mấy nữ nhân kia, cứ muốn tìm chết.”

Trong giọng điệu của hắn ít nhiều gì có chút vui sướng khi người gặp họa.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Cố tiền bối kia chém giết U Minh lão tổ, kể cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đều thoải mái chém giết, thực lực của Cố tiền bối này thật sự khó có thể suy đoán.

Bên cạnh, lão giả kia thản nhiên nói, “Đó chính là Thái m chi thể, là một trong những thể chất tu đạo cao nhất thời đại Thượng Cổ. Nó có sức hấp dẫn trí mạng đối với Ngụy Thành kẻ am hiểu phương pháp song tu, đâu thể vì một câu cảnh cáo của ngươi mà buông tay được?”

“Thái m chi thể? Là Cố phu nhân mình đã gặp mấy ngày trước sao?”

“Ngươi còn nhớ nữ tử áo trắng mình đã gặp ở Bất Quy sơn không? Đây là Trích Tiên chi thể cũng cực kỳ hiếm thấy, rất có thể là Thiên Tiên chuyển thế.”

Hoàng Vĩnh Khang khá hâm mộ nói, “Cố tiền bối thật sự có diễm phúc, trái ôm phải ấp. Ta thì thảm rồi, thế mà lại bị rơi vào trong tay nữ nhân hung dữ này.”

“Ngươi lớn giọng thêm một chút nữa đi, nàng có thể nghe thấy được.”

Hoàng Vĩnh Khang lúng túng ho khan hai tiếng, đổi đề tài khác, “Lão nhân, làm sao bây giờ?”

“Ngươi đừng nhìn ta, ta không đánh lại Ngụy Thành đâu, bên cạnh hắn có hai ông thần canh cửa, nếu thật sự động thủ sẽ phải chết.”

“Cũng không thể mặc kệ được, nếu Cố phu nhân thật sự xảy ra sai lầm gì, về sau chúng ta biết ăn nói thế nào với Cố tiền bối đây?”

“Ngươi đừng kéo theo cả ta. Ta không được hắn cứu mạng, đây là chuyện của ngươi.”

“Lão nhân, ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ?”

Đang nói, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên, “Thái tử của Ngọc Hoàng các giá lâm, không ra tiếp đón từ xa sao.”

Sau đó là mấy bóng dáng từ trên trời giáng xuống, tất cả đều có tu vi Nguyên Anh.

Nam tử cầm đầu có tu vi càng sâu không lường được.

Hoàng Vĩnh Khang ngạc nhiên nói, “Người kia là ai, nhìn dáng vẻ rất lợi hại.”

Ánh mắt lão giả nhìn chăm chú vào thanh kiếm trong tay nam tử kia, nói, “Thi Minh Nguyên, đại đệ tử của Phó Vạn Sinh, kể cả hắn đều xuất quan, còn kế thừa thanh kiếm kia. Xem ra tin đồn kia là thật. Phó Vạn Sinh, Ngụy đế và Vân Phiêu Miểu ba Hóa Thần này đều đã ngã xuống.”