Dựa theo ghi chép trong “Thái Huyền thiên thư”, linh bảo Nhân giai tổng cộng phân làm ba cấp, đây có khác biệt về căn bản, thần cấm ẩn chứa trong đó có mấy trọng.
Có linh bảo thần cấm nhất trọng, cũng có linh bảo thần cấm nhị trọng, còn có linh bảo thần cấm tam trọng.
Cấp bậc thần cấm khác nhau, uy lực cũng khác nhau một trời một vực.
Trước mắt đến xem, linh bảo thần cấm nhất trọng giá trị một mảnh nhỏ.
Linh bảo thần cấm nhị trọng chính là mười mảnh nhỏ rồi.
Đáng tiếc, lần này khi Vũ Minh đạo nhân và Vân Hoa đi Thần Binh điện không nhận được linh bảo tiêu chuẩn mới. Không biết có phải do Tạo Hóa Ngọc Điệp kia sinh lòng nghi ngờ không.
Căn cứ vào miêu tả của lão giả tự xưng là thiên vương hạng nhất thiên đình kia, trình độ trí năng hóa của Tạo Hóa Ngọc Điệp rất cao, nhưng cũng chỉ có chút khác biệt với nguyên linh bình thường, cảm giác có vẻ không quá thông minh.
Trước đó còn bị hắn chui vào lỗ hổng.
Hiện giờ có được hai mươi hai mảnh nhỏ, cảm giác an toàn của hắn lại tăng lên không ít.
[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao hai mảnh nhỏ.]
“Có.”
[Hai mươi ba tuổi, ngươi đã là Thiên Nhân nhị giai, ngươi đi đến thiên đình, dẫn một lão giả thần bí ra ngoài. Nhận được một tiên thiên linh bảo, một viên Thăng Tiên đan.]
[Ngươi nhận được chỉ điểm của lão giả thần bí kia, khổ tu trong thiên đình một năm, sau một lần nhiệm vụ thất bại đã bị giáng chức ra thiên đình.]
[Nửa năm sau, ngươi quay lại thiên đình, một lần nữa nhận được thân phận thiên binh…]
[Ngươi trải qua khổ tu bảy năm, cuối cùng đột phá đến Thiên Nhân tam giai. Sau đó ngươi ăn Thăng Tiên đan, trực tiếp thăng cấp đến Động Hư cảnh.]
[Lại ba năm nữa, khi ngươi lại bị cách chức khỏi thiên đình, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, ngươi bỏ mạng tại chỗ, hưởng dương ba mươi ba tuổi.]
Động Hư cảnh?
Không phải chứ?
Cố Dương nhìn thấy kết quả của lần mô phỏng này, toàn thân không khỏi hoảng hốt.
Còn cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm rồi.
Nhìn kỹ lại, không sai, quả thật viết đột phá đến Động Hư cảnh.
Chuyện này cũng quá…
Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hệ thống cuối cùng đã người một phen.
Ở trong một lần mô phỏng, liên tục đột phá hai cảnh giới, đây vẫn là lần đầu tiên từ trước cho đến nay.
Thăng Tiên đan!
Cố Dương lập tức ý thức được giá trị vĩ đại của viên đan dược này, thế mà lại có thể để cho hắn từ Thiên Nhân tam giai trực tiếp đột phá đến Động Hư cảnh.
Quả nhiên không hổ là Thăng Tiên đan.
Tiên đan trực tiếp tăng cảnh giới lên.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]
[Một, cảnh giới võ đạo lúc ba mươi ba tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo lúc ba mươi ba tuổi.]
[Ba, trí tuệ nhân sinh lúc ba mươi ba tuổi.]
Dưới tâm tình kích động, Cố Dương đang định chọn điều một. Nhưng đột nhiên dừng lại, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, tạm thời nhịn xúc động trong lòng, đóng cửa giao diện hệ thống.
…
Lại mấy ngày sau, cuối cùng Cố Dương nhận được cơ hội nghỉ ngơi, có thể rời khỏi thiên đình rồi.
Nhưng mà trước khi rời đi phải lưu hai linh bảo tiêu chuẩn lại, hoàn trả vào trong Thần Binh điện.
Từ đây có thể thấy được, linh bảo Địa giai cũng rất trân quý đối với thiên đình, không cho người khác có cơ hội lấy đi.
Sau khi hắn rời khỏi thiên đình, bay hồi lâu trong Thiên Đình giới giống như vực chết rồi mới dừng lại, cảm giác chắc đã rời khỏi phạm vi rà quét của thiên đình, mới lấy một thứ từ trong không gian ngự thú ra.
Đó là một mảnh ngọc phù nho nhỏ, chính là tiên thiên linh bảo của thiên vương hạng nhất kia, hiện giờ một chút chân linh của hắn đang được ký thác lên trên ngọc phù này.
Cho dù Tạo Hóa Ngọc Điệp kia thần thông quảng đại đến cỡ nào thì cũng không thể biết được trên thế giới này còn có nghề nghiệp ngự thú sư, có thể tạo ra một không gian ngự thú ở trong ý thức.
Thần không biết quỷ không hay đã đưa lão giả kia ra.
Cố Dương nói, “Tiền bối, nơi đây đã ở ngoài thiên đình rồi.”
Trên ngọc phù sáng lên một tia sáng đỏ, một bóng dáng giống như đường gợn sóng bay ra, vừa thấy hoàn cảnh xung quanh, giống như hơi kinh ngạc, “Sao Thiên Đình giới lại biến thành như vậy rồi?”
Cố Dương nhún nhún vai nói, “Chuyện này thì vãn bối cũng không biết đâu, vãn bối đã theo lời hứa, dẫn tiền bối đi ra, mong rằng tiền bối tuân theo hứa hẹn.”
Bóng dáng màu đỏ trầm mặc một chút rồi nói, “Tuy rằng ngươi nhận được truyền thừa của Hắc đế, nhưng dựa theo cái nhìn của bổn tọa thì căn cơ của ngươi hơi pha tạp, chắc là do tu luyện quá nhiều công pháp gây nên. Nếu như không có người chỉ điểm, tiếp tục tu luyện lung tung như vậy, Địa Tiên vô vọng.”
Trong lòng Cố Dương vừa động, lời nói giống như vậy cũng có ghi chép lại ở trong “Thái Huyền thiên thư”.
Hắn tu luyện đến nay, quả thật đã tu luyện vài môn công pháp.
Người này có thể vừa liếc mắt đã nhận ra được, quả thật có chút bản lĩnh.
Không được ai chỉ điểm đúng là thương tổn lớn nhất của hắn, cũng nhờ sau khi chiếm được “Thái Huyền thiên thư”, mới coi như có được hiểu biết về hệ thống con đường tu hành.
Nhưng mà, lúc tu luyện trước kia đã để lại một chút thương tổn, hắn thật sự không cách nào cởi bỏ được.
Vị này đã từng là Đại La Kim Tiên, chắc có biện pháp giải thích vấn đề cho hắn.
Nhưng mà ngoài mặt hắn giống như không hề để ý, nói, “Không sao, dù sao mười năm sau khi đại kiếp nạn giáng xuống, đều chỉ có một chữ chết.”
“Ngươi đừng lừa bổn tọa, bổn tọa đã gặp được nhiều người trẻ tuổi như ngươi rồi. Kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại, sao có thể dễ dàng chấp nhận số phận được? Bổn tọa cũng không lừa ngươi, Thiên Đình giới này đã thành vực chết, bổn tọa không có cách nào sống sót ở trong này được. Cần đi đến một thế giới có sức sống.”
Cố Dương quả quyết cự tuyệt, “Không thể.”
Đây chính là một vị Đại La Kim Tiên, nếu thật sự dẫn hắn đến nhân gian giới, hoặc là thế giới động thiên khác, ai biết sẽ gây ra chuyện gì chứ?
Lão giả giống như nhìn thấu băn khoăn của hắn, nói, “Bổn tọa có thể lưu lại bên cạnh ngươi, chỉ điểm tu hành cho ngươi, có được không?”
“Ta không tin ngươi.”
“Nếu như vậy, bổn tọa không thể đưa tiên thiên linh bảo này cho ngươi được. Không có che chở của tiên thiên linh bảo này, bổn tọa ở đây nhiều nhất vài năm sẽ triệt để trôi đi. Chuyện có liên quan đến tính mạng, cho dù nuốt lời đều không tiếc.”