Ta Nhân Sinh Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 597: Tiên thiên linh bảo (2)




Đặc biệt là Vũ Minh lão đạo, thật sự khó có thể tin được, sau khi thiên đạo sụp đổ, lại vẫn còn có người có thể phát huy ra được lực lượng mạnh mẽ như thế.

Đây là Địa Tiên sao?

Một kiếm, thế mà lại hủy diệt nguyên linh của một linh bảo Thiên giai.

Quá kinh khủng.

Cho nên, khi ánh mắt của Cố Dương liếc sang, hắn không khỏi ớn lạnh, theo bản năng đưa hạt châu đang cầm trong tay qua, “Tiền… tiền bối, thứ này vẫn nên để ngươi bảo quản đi.”

Vân Hoa cũng vội vàng giao cây cung tên trong tay cho Cố Dương.

Cố Dương nhận lấy hai thứ này, cảm giác được nguyên linh trong đó đang run lên, nên khơi thông với chúng nó, “Không muốn bị hủy đi thì để cho ta lưu lại dấu ấn trong cốt lõi của các ngươi.”

Cứ như vậy, hắn lại có thêm hai linh bảo Địa giai.

Chí Dương châu, Phá Ma cung.

Đây là tên của hai linh bảo Địa giai, tên như ý nghĩa, đây là linh bảo chuyên dùng để đối phó với tà ma.

Cũng có hiệu quả đối phó với nguyên thần còn có linh thể các loại.

Cố Dương thu hai linh bảo này với Hàng Ma xử vào trong không gian ngự thú, nhìn lão giả kia, “Tiền bối, có thể tiếp tục.”

Hai điểm đỏ trong mắt lão giả kia tản ra sáng rọi mơ hồ, “Ngươi là truyền nhân của Hắc đế?”

Hắc đế?

Cố Dương biết vào thời đại Thượng Cổ có năm phương thiên đế, đều là tồn tại cùng nổi danh với Nhân Hoàng, nhân vật cấp bậc đại lão trong tam giới. Hắc đế chính là một trong năm phương thiên đế.

Nhớ đến Vân Phiêu Miểu ở trong Thủy Nguyệt động thiên đã từng hỏi hắn rằng có phải là truyền nhân của tiên tôn kia không. Đang nhắc đến ở đây chắc cũng là Hắc đế kia đấy nhỉ?

Nói như vậy, Trảm Huyền kiếm pháp là truyền thừa do Hắc đế lưu lại rồi.

Hắn cười không đáp, “Tiền bối, thời gian khẩn cấp, tán gẫu chính sự trước đi.”

Lão giả liếc nhìn hắn một cái thật sâu, nói, “Bổn tọa muốn ngươi giúp một việc, mang bổn tọa rời khỏi thiên đình.”

Yêu cầu như thế cũng không ngoài dự đoán của hắn.

Lão giả bị giam trong tiên ngục, tuy rằng bảo vệ tính mạng, nhưng lại không cách nào rời đi, không có gì khác chờ chết cả.

Trên thực tế, đáng ra hắn đã chết rồi, nếu không nhờ sự đột phá của Cố Dương khiến thiên đạo hồi phục, hắn đã ngỏm.

Mười năm sau, đại kiếp nạn giáng xuống, hắn tiếp tục lưu lại ở đây cũng không khác gì chờ chết cả.

Rời khỏi nơi đây còn có một con đường sống.

Cố Dương chỉ đưa ra một vấn đề, “Làm như vậy có lợi gì cho vãn bối?”

Chuyện này có nguy hiểm rất lớn, cũng không đủ chỗ tốt, ai muốn làm chứ?

Lão giả nhìn Nhân Hoàng kiếm trong tay hắn, trầm mặc một chút, nói, “Bổn tọa đã từng có một tiên thiên linh bảo, chỉ cần ngươi cứu bổn tọa ra, tiên thiên linh bảo này sẽ thuộc về ngươi.”

Không hổ là Đại La Kim Tiên trong quá khứ, mới mở miệng đã lấy tiên thiên linh bảo ra tặng.

Đương nhiên, nói miệng không có bằng chứng.

“Ta tin tưởng ngươi như thế nào?”

“Thật sự không dám giấu giếm, tiên thiên linh bảo đó cũng bị Tạo Hóa Ngọc Điệp ăn mòn, nguyên linh một phân thành hai. Một nửa trung thành với bổn tọa, một nửa phản nghịch. Hiện giờ bổn tọa chỉ còn lại một chút chân linh, không cách nào trừ bỏ được nguyên linh phản nghịch kia. Ngươi đã biết Trảm Huyền kiếm pháp, chắc có biện pháp.”

Hóa ra là như vậy.

Cố Dương ngẫm nghĩ, vậy mới đúng chứ. Nếu không, một tiên thiên linh bảo, ai nỡ lấy ra tặng người chứ?

Cảm giác tiên thiên linh bảo này rất không đáng tin cậy.

Nguyên linh của Sơn Hà đồ ở Thủy Nguyệt động thiên cũng phản bội chủ nhân, linh bảo siêu cấp của thiên đình cũng phản bội chủ nhân, còn có tiên thiên linh bảo của lão giả này, cũng tâm thần phân liệt.

“Thành giao.”

… …

Một ngày sau, Cố Dương mang theo Vũ Minh lão đạo đang trong lòng bất an và Vân Hoa rời khỏi tiên ngục.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Đúng rồi, đưa áo giáp và kiếm cho ta.”

Tuy rằng Vũ Minh lão đạo không hiểu, nhưng vẫn vội vàng giao áo giáp và kiếm cho hắn.

Sau khi được chứng kiến thủ đoạn của người này, trong lòng hắn không dám có tâm tư khác rồi.

Lại bốn mảnh nhỏ vào tay.

Cố Dương hớn hở trong lòng, mang theo bọn họ đi đến Thần Binh điện.

Hắn nộp lại nhiệm vụ trong đại điện, “Nhiệm vụ đã hoàn thành, ma vật kia đã bị trấn áp, nhưng mà Hàng Ma xử, Chí Dương châu, Phá Ma cung đều đã bị tổn hại trong chiến đấu.”

Đột nhiên, một ý chí lớn lao giáng xuống đỉnh đầu hắn, khiến cho hắn có cảm giác toàn thân mình bị quét qua một lần, kể cả nguyên thần đều không buông tha.

Một lát sau, ý chí kia biến mất.

“Nhiệm vụ hoàn thành, mời lĩnh thưởng.”

Cố Dương nghe được câu này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật sự vượt qua kiểm tra rồi.

Sau đó hắn lĩnh phần thưởng của mình, một viên Thăng Tiên đan.

Không biết tiên đan này có tác dụng gì, đợi sau khi trở về lại hỏi vị kia xem.

Vũ Minh lão đạo và Vân Hoa ở bên cạnh cũng nhận được phần thưởng của mình, thật sự vui mừng quá đỗi, dù thế nào bọn họ đều không thể ngờ rằng, như vậy coi như là nhiệm vụ thành công.

Một lần này, có thể nói bọn họ không làm gì cả, được không một viên Thăng Tiên đan.

Hơn nữa còn được biết một ít bí mật của thời đại Thượng Cổ.

Một chuyến này thật sự không tệ.

Ngay tiếp theo cũng tràn đầy cảm kích với thượng tiên Cố Dương này.

Có thể nói, bọn họ dính ánh sáng của thượng tiên này.

[Nạp giá trị thành công, nhận được một mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt: một mảnh.]

[Nạp giá trị thành công, nhận được một mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt: hai mảnh.]

[Nạp giá trị thành công, nhận được mười mảnh nhỏ, … mười hai mảnh.]

[… Hai mươi hai mảnh.]

Sau khi Cố Dương trở lại lều trại đã nạp giá trị bốn linh bảo tiêu chuẩn kia, tổng cộng nhận được hai mươi hai mảnh nhỏ.

Số lượng này hơi ngoài dự đoán của hắn, quả thật chính là ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Ngay sau đó hắn đã tỉnh ngộ, Vũ Minh lão đạo là Động Hư cảnh, chắc chắn không phải là thiên binh nhất giai, rất có thể là nhị giai. Linh bảo tiêu chuẩn lấy được chắc cũng là linh bảo nhị giai.

Nhân Tiên cảnh tổng cộng chia làm ba cảnh giới nhỏ, Thiên Nhân (Hóa Thần), Động Hư, Pháp Tướng.

Mỗi một cảnh giới nhỏ lại chia làm ba giai đoạn.

Bây giờ hắn là Thiên Nhân nhị giai, bất cứ lúc nào đều có thể đột phá đến đệ tam giai.

Tương tự như vậy, giữa linh bảo Nhân giai cũng phân chia cao thấp.