Mùa xuân hoa nở, có người hứng thú dạt dào ngắm hoa, lại có người tất bật mà chuẩn bị cày cấy vụ xuân.
Quân điền bên này, Trần Kính Tông cưỡi tuấn mã đi tuần tra đồng ruộng, Hạng Bảo Sơn đi cạnh hắn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn và Lư Đạt đều đi theo phía sau.
Binh lính bận rộn ngoài đồng, trên mặt bọn họ đều là vui mừng hớn hở, có Phò mã phân xử, thu hoạch của năm nay ngoại trừ nộp thuế thì phần còn lại đều là của họ, tất nhiên họ càng hăng hái làm việc.
Có điều Hạng Bảo Sơn cảm thấy như bị cắt mất miếng thịt, hắn ta là Chỉ huy sứ, đứng đầu của Vệ Sở, lúc trước hắn ta chiếm quân điền chỉ ít hơn Tương Vương một chút, bây giờ bởi vì Công chúa và Phò mã đến, từ lúc Trần Kính Tông tính toán rành mạch, hắn ta đành phải trả quân điền lại cho các hộ gia đình dân quân.
May mắn là sang năm Trần các lão sẽ phải hồi kinh, Công chúa và Phò mã chắc chắn sẽ đi theo, đến lúc đó Lăng Châu còn phải do hắn ta và Tương Vương định đoạt sao?
Bởi vì biết chỉ cần thiệt hại tiền thu một năm, Vương gia mới không hoàn toàn xẻ rách da mặt với bọn họ, chỉ muốn bình yên trải qua một năm này.
Một con tuấn mã đột nhiên phi nhanh chạy tới nơi này, vó ngựa như bay, bụi mù cả con đường.
Trần Kính Tông dẫn đầu ghìm ngựa, đám người Hạng Bảo Sơn nghi ngờ nhìn sang.
Cuối cùng, con ngựa kia nhanh chóng dừng lại trước mặt bọn họ, người đàn ông khí phách của người có võ nhảy xuống ngựa, sắc mặt xanh mét bẩm báo với Trần Kính Tông: “Thưa Phò mã, thuộc hạ là thị vệ của Công chúa…”
Sắc mặt của Trần Kính Tông chợt biến: “Công chúa đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thị vệ tức giận giải thích: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, Công chúa nghe nói ở thành đông Lăng Châu có núi hoa đào nên cải trang đi ngắm hoa, Công chúa vì không muốn quầy bách tính nên đã kêu nô tài đi theo từ xa, không ngờ lại gặp phải Tương Vương gia. Tương Vương cũng cải trang vậy nên hai bên không quen biết nhau, Tương Vương lại có thể xem Công chúa trở thành dân nữ bình thường mà mạo phạm! Bây giờ Công chúa rất tức giận, kêu ngài lập tức trở về gặp Công chúa.”
Thị vệ còn chưa nói xong, Trần Kính Tông đã vung roi, vẻ mặt phẫn nộ nghênh ngang mà rời đi.
Thị vệ cũng không để ý tới những người khác, lên ngựa đuổi theo.
Hạng Bảo Sơn vẫn chưa hoàn hồn sau tin tức vừa nghe!
Tương Vương háo sắc như nào hắn ta còn không biết sao? Hôm nay Tương Vương lại có thể gặp Công chúa Hoa Dương, còn xúc phạm nàng!
Tuy rằng một bên là Vương gia, một bên là Công chúa, nghe thì có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng Tương Vương chỉ là em họ xa của Cảnh Thuận Đế, mà tổ gia chỉ có một lão tổ tông này, Công chúa Hoa Dương là con gái mà Cảnh Thuận Đế sủng ái nhất, bây giờ Tương Vương bắt nạt Công chúa, Cảnh Thuận Đế há có thể chịu được?
Rõ ràng là tháng ba nắng ấm mà trán Hạng Bảo Sơn lại tuôn ra từng giọt mồ hôi lớn.
Vương Phi Hổ và Tương Vương giống nhau đều là người ham mê nữ sắc, lúc này còn nói chuyện không đứng đắn, tấm tắc nói: “Nghe nói Công chúa Hoa Dương mĩ mạo vô song, trách không được Vương gia…”
Lâm Ngạn đột nhiên bắn một ánh mắt hình viên đạn qua.
Vương Phi Hổ nhớ tới Lư Đạt cũng ở đây, oán hận ngậm miệng lại.
Trên đường Trần Kính Tông đã hỏi rõ ràng thị vệ, biết được lão già háo sắc Tương Vương chưa đụng tới được một mảnh góc áo của nàng, nhưng cho dù như vậy, cứ nghĩ tới Tương Vương dùng loại ánh mắt ghê tởm đó mạo phạm Hoa Dương, Trần Kính Tông vẫn cực kỳ tức giận.
Hắn dứt khoát cưỡi ngựa phi thẳng vào Ninh Viện, đi vào tận ngoài điện mới xuống ngựa, bước nhanh vào gian phòng bên cạnh thì nhìn thấy Hoa Dương với gương mặt lạnh lùng ngồi ở trên giường, nàng còn đang mặc trên người bộ quần áo tinh xảo kia, mái tóc được chải như thiếu nữ.
Trần Kính Tông sửng sốt trong giây lát.
Từ trước khi thành thân hắn chỉ gặp qua Hoa Dương một lần, chính là ngày ấy, tuy rằng nàng cũng giả trang thành thiếu nữ nhưng lúc đó hẳn cách nàng rất xa, lần thứ hai giả trang thành thiếu nữ, Công chúa vẫn cao quý xinh đẹp như trước, có điều để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất từ lần gặp từ đó là nàng thực sự rất trắng.
Sau thành thân, nàng bắt đầu búi tóc, hôm nay là lần đầu tiên Trần Kính Tông nhìn gần dáng vẻ thiếu nữ của nàng đến vậy.
“Chàng không giật mình chứ?”
Trấn Kính Tông đi tới định ôm lấy nàng, hắn không biết cách an ủi người khác như nào, cũng chưa từng trải qua loại tình huống này, lại không thể giống như ngày thường biểu hiện ra chút vụng về.
Hoa Dương hất tay hắn ra sai bảo: “Vừa rồi ta tức giận như vậy, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ chàng dẫn người đi tới phủ Tương Vương, kêu Tương Vương giao hết đám người dám ngăn cản thị vệ của ta ra đây.”
Trần Kính Tông vừa nghe, trước mắt hiện ra hình ảnh nàng bị bao vây bởi một đám đàn ông cao lớn thô kệch, sắc mặt trầm xuống đi ra ngoài.
Hoa Dương cố ý muốn hắn tức giận, càng tức giận càng tốt, như vậy mới có thể làm cho bách tính thành Lăng Châu đều biết nàng có bao nhiêu tủi thân, còn có tức giận như thế nào!
Mà chuyện này sớm muộn gì cũng thông qua bách tính truyền đến tai các Phiên vương, đến lúc mặc kệ là nàng cáo trạng với phụ hoàng hay là phụ hoàng trừng phạt Tương Vương, các Phiên vương đều sẽ tin tưởng Tương Vương tự làm bậy thì không thể sống, một hai phải xúc phạm đến đầu Thái tuế.
Sắc mặt Trần Kính Tông âm trầm đi ra, Chu Cát dẫn theo một trăm thị vệ cưỡi ngựa chầm chậm theo sau.
Trận thế này làm bách tính trên đường hoảng sợ, sôi nổi mà bỏ dở việc đang làm rồi chen chúc đi theo, bọn họ đều muốn biết xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Phủ Tương Vương.
Tương Vương vì bị đánh, đau đến mức lăn lộn dưới đất, khắp người đều bị Chu Cát quất roi khiến ông ta nằm cũng không được, chỉ có thể để tên sai vặt dìu mình, thái y của Vương phủ lau chùi, bôi thuốc cho ông ta.
“Ai da” Tiếng kêu mãi không dừng.
Tương Vương phi cùng với Thế tử hai lăm tuổi đểu ở đây, vào lúc Tương Vương tư thế bất nhã, Tương Vương phi đứng ở sau bình phong, trước mặt chỉ có Thế tử, vừa đau lòng vừa phẫn nộ nói: “Người nào to gan lớn mật như vậy, dám ra tay với phụ vương?”
Bọn thị vệ trong vương phủ cũng không dám nói, mà Tương Vương tuy nói được nhưng là không có mặt mũi để nói.
Chẳng sợ bách tính toàn thành Lăng Châu đều biết hắn là loại mặt hàng gì, Tương Vương vẫn xấu hổ nói cho nhi tử rằng mình vì đùa giỡn Công chúa nên bị đánh.
Roi quất ra vết thương vừa dài vừa sâu, nhất là Tương Vương còn trắng trẻo mập mạp, những vết roi kia càng thêm dữ tợn.
Tương Vương sợ đau nên không quá phối hợp để thái ý bôi thuốc, thái y đành phải cẩn thận dỗ dành.
Ngay lúc vết thương phía sau lưng đã được bôi thuốc, bên ngoài Vương phủ đột nhiên truyền tới một tiếng gào lên: “Lão tặc Tương Vương đâu, mau ra đây gặp ta!”
Tương Vương run lên, âm thanh này có chút quen, lại còn dám vô lễ với ông ta như vậy.
Bên này mới vừa đem phía sau lưng thượng thương đều đắp dược, vương phủ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên: “Tương Vương lão tặc, ra tới thấy ta!”
Tương Vương mãnh một run run, thanh âm này có điểm quen tai, lại còn có dám đối với hắn bất kính, ngoại trừ Trần Kính Tông, Phò mã của Hoa Dương ra còn có thể là ai?
Nếu là Tương Vương có lý, ông ta đường đường là Vương thúc cần gì sợ hãi một tiểu bối, nhưng mà ông ta đuối lý!
Bất chấp việc chưa mặc quần áo, Tương Vương đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại thái y, mà một bên ông ta lo sợ ra lệnh cho thái y chồng hết bàn ghế ra cửa.
Vương phủ có 300 thị vệ, nhưng biết được người tới gây rối là Phò mã, Phò mã còn mang quân đến, bọn thị vệ không dám làm gì, ngăn cản không được Trần Kính Tông, Chu Cát và mười thị vệ lao vào.
Tương Vương phi cùng Thế tử ra nghênh đón.
Trần Kính Tông nhìn về phía sau bọn họ: “Tương Vương đâu? Kêu ông ta ra đây!”
Trần Kính Tông thân cao chín thước, khuôn mặt anh tuấn lại sát khí bức người, giống như một con dao một khi ra khỏi vỏ nhất định phải uống máu mới về, cả người Tương Vương phi run lên, căng da đầu nói: “Vương gia vừa mới uống thuốc nên đã ngủ thiếp đi, xin hỏi Phò mã tới đây có việc gì không?”
Trần Kính Tông từ hành động của Chu Cát đã đoán được Hoa Dương muốn làm lớn chuyện, lạnh lùng nói: “Hôm nay Công chúa cải trang ra ngoài, Tương Vương đã ra lệnh cho thị vệ nói năng thô lỗ với Công chúa, bây giờ ta phụng mệnh Công chúa tới mang những tên thị vệ đó về dập đầu bồi tội với Công chúa.”
Tương Vương phi và Thế tử đều không chút nghi ngờ lời này, đây đúng là chuyện mà Tương Vương có thể làm ra!
Thế tử lập tức kêu quản gia tới, yêu cầu quản gia trói hết bọn thị về liên quan đến chuyện này lại giao cho Phò mã.
Trần Kính Tông: “Giao vài tên thị vệ này là đủ rồi?”
Tương Vương phi cười làm lành: “Phò mã, Vương gia không biết đấy là Công chúa, tuy có mạo phạm nhưng tuyệt đối không phải cố ý, huống chi lúc ấy Vương gia đã bị phạt, Phò mã còn muốn như thế nào nữa? Thật sự kêu Vương gia đi tới Ninh Viện chịu đòn nhận tội, dù gì cũng là Vương thúc, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hoàng thất chúng ta sao?”
Trước đó Hoa Dương ‘Không biết’ thân phận của Tương Vương, gọi người quất Tương Vương cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu biết rõ là Phiên vương còn muốn đánh sẽ thành hiềm nghi Công chúa bất kính với trưởng bối.
Trần Kính Tông hiểu rõ đạo lý này, hắn cũng không muốn đánh Tương Vương nữa mà chỉ vào Thế tử nói: “Hôm nay Tương Vương xúc phạm Thế tử ta, niệm tình ông ta là trưởng bối, ta sẽ không đánh Tương Vương, nhưng bảo ta nuốt xuống mối hận làm nhục Thế tử này thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu Thế tử hiếu thuận, vậy cha thiếu thì con trả, để Thế tử ăn một quyền của ta, thế nào?”
Thế tử kinh hãi, cảnh giác mà nhìn về phía tay Trần Kính Tông.
Tương Vương phi vội che chắn trước người nhi tử, căm tức nhìn Trần Kính Tông: “Phò mã, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
Trần Kính Tông cười lạnh: “Ta khinh người quá đáng? Chúng ta đi ra ngoài hỏi bách tính, xem đến cùng là ta khinh người quá đáng hay Tương Vương phủ các người sỉ nhục ta quá đáng!”
Tương Vương phi nghẹn họng.
Đúng lúc này, giọng nói của Tương Vương đột nhiên từ trong phòng truyền đến: “Phò mã, bổn vương thật sự không biết, có điều ngươi nói rất đúng, bổn vương là người sai! Thế tử, con mau để Phò mã đánh một quyền, tiêu trừ nỗi hận trong lòng Phò mã!”
Mẹ con Tương Vương phi…
Trong lòng Thế tử hận, chỉ là đám đông nhìn chăm chú, mệnh lệnh của cha lại khó cãi, hắn ta chỉ đành đứng ra ôm tay, thái độ thành khẩn hướng về phía Trần Kính Tông, hỵ vọng Trần Kính Tông có thể quân tử niệm tình, không đến mức thật sự động thủ.
Đáng tiếc từ trước đến nay Trần Kính Tông khinh thường nhất là văn nhân quân tử, Thế tử vừa mới nói xong, còn đang cúi đầu, Trần Kính Tông đã vung nắm đấm tới!
Dáng người mập mạp của Thế tử bị ngã ngay xuống đất, nửa bên mặt cũng sưng phù lên.
Đây vẫn là Trần Kính Tông không muốn làm ra mạng người, cố ý thu hồi sức lực mới không đánh chết Thế tử, mất công Tương Vương lại thành người ai oán.
Nên đánh đã đánh, nên trói cũng đã trói lại, Trần Kính Tông mang theo đám người Chu Cát trở về Ninh Viện.
Những người ở núi hoa đào tận mắt chứng kiến cảnh Công chúa quất rồi Tương Vương đã trở về, lại liên hệ với Phò mã tới phủ Tương Vương bắt người, giải thích như vậy, không bao lâu từ đầu đường tới cuối ngõ, tất cả bách tính trong thành đều biết rõ sự việc.
Tin tức truyền tới tai Trần Bá Tông, y lập tức dẫn theo Dư Tú tới Ninh Viện thăm người.
Ninh Viện.
Trần Kính Tông cuối cùng biết được toàn bộ kế hoạch từ trong miệng Hoa Dương, khuôn mặt trở nên căng thẳng.
Hoa Dương đã thay một bộ quần áo, vòng qua bình phong, thấy hắn như vậy thì cười nói: “Chàng tức giận ta mạo hiểm sao? Ta mang theo nhiều thị vệ như vậy, không có khả năng để ông ta thực hiện được.”
Trần Kính Tông: “Mọi việc đều có thể tính toán chu toàn thì trên đời này đã không có hai chữ lỡ như.”
Hoa Dương biết hắn lo lắng cho mình nên không muốn cãi nhau, chỉ đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Trần Kính Tông không dao động, quay đầu sang một bên.
Hoa Dương nhìn mặt lạnh như băng của hắn, hừ một tiếng: “Nếu chàng còn tức giận ta giấu giếm, đêm nay ngủ ở Lưu Vân Điện đi.”
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lúc đệ đệ còn nhỏ ra, nàng chưa dỗ dành ai bao giờ, người này thế mà còn không cảm kích.
Mà ngày thường Trần Kính Tông tựa hồ chỉ cần có thể chung phòng với nàng thì cái gì cũng có thể làm, vậy mà đẩy tay nàng ra, thật sự bước ra ngoài.
Hoa Dương sửng sốt, mắt thấy Trần Kính Tông sắp đi ra khỏi phòng, nàng vội la lên: “Từ từ!”
Bước chân Trần Kính Tông dừng lại, quay lưng về phía nàng.
Hoa Dương khẽ cắn môi nói: “Lát nữa đại ca và đại tẩu tới, ta có lời muốn chàng chuyển tới đại ca.”
Đây là chính sự không thể chậm trễ.
Trần Kính Tông cũng quay về, rũ mắt nói: “Có chuyện gì, nàng cứ việc nói.”
Ba mươi phút sau, Trần Kính Tông thấy Trần Bá Tông ở thư phòng Lưu Vân Điện, mặt không cảm xúc nói: “Tri phủ trong nha môn có hồ sơ cáo trạng của bách tính trong những năm qua, Công chúa bảo huynh âm thầm nhắc nhở những người kia đến Ninh Viện kể lể oan tình, xin Công chúa phân xử thay bọn họ.”
Trần Bá Tông cả kinh nói: “Công chúa muốn dồn Tương Vương vào chỗ chết?”
Trần Kính Tông vẫn cái vẻ mặt liệt đó: “Ta lại không phải con giun trong bụng nàng, làm sao biết được nàng suy nghĩ cái gì?”
Trần Bá Tông nhạy bén mà cảm thấy đệ đệ có gì không đúng, suy nghĩ một lúc thì y trầm giọng nói: “Ta nghe nói Công chúa không xảy ra chuyện gì dưới tay Tương Vương, đệ hà tất phải như thế, Công chúa thấy đệ vậy còn tưởng đệ có khúc mắc gì.”
Trần Kính Tông:....
Sau khi tiễn đại ca và đại tẩu đi, Trần Kính Tông vốn dĩ quyết định ngủ một mình ở Lưu Vân Điện đêm nay, tức giận đi về phía Tê Phượng điện.