Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 52




Hoa Dương có hơi mệt mỏi.

Buổi sáng, nàng đã bắt hai chiếc xe ngựa chỉ để vào trong thành, thậm chí vì để leo lên núi hoa đào kia nàng còn cải trang thành dân nữ và đi một đoạn đường núi.

Bởi vì mệt mỏi, vừa rồi nàng không giữ cặp vợ chồng Du Tú ở lại Ninh Viên dùng cơm trưa, từ góc độ tình lý có thể hiểu được, bây giờ nàng cũng không nên có tâm trạng tiếp đãi khách.

“Công chúa, ngài vẫn nên ăn chút gì đó lót dạ chứ ạ, tức giận cũng không thể làm tội bản thân được!”

Nhìn Công chúa uể oải nằm trên giường, Triều Vân và Triều Nguyệt nhỏ giọng dỗ dành nàng.

Hoa Dương không tức giận, mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của nàng thì nàng tức giận cái gì, nàng chỉ là ghê tởm mà thôi. Tuy rằng nàng đã sớm biết Tương Vương là loại người thế nào, hôm nay đối mặt với gương mặt xấu xí háo sắc kia, Hoa Dương vẫn hận không thể lập tức đưa người sung quân tới biên cương, cả đời này không gặp lại lần thứ hai.

Rất nhiều lần ánh mắt Trần Kính Tông nhìn nàng cũng lộ ra vài phần dục vọng, vừa nhìn đã biết hắn nhớ thương cái gì, nhưng Trần Kính Tông anh tuấn, ánh mắt cũng không lộ liễu như vậy nên cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ đến Trần Kính Tông còn đang tức giận với nàng, Hoa Dương càng thêm không muốn ăn.

Trần Kính Tông tức giận về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng nàng cũng không sai mà, nếu nói trước cho hắn thì với tính tình kia của hắn, dù nàng chỉ đánh giá cao Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông vài lần mà hắn cũng âm dương quái khí nói vài câu, làm sao có thể chịu được chuyện nàng làm con mồi đi câu một con sâu lớn? Thay vì lãng phí một đống nước bọt thì tiền trảm hậu tấu luôn cho rồi.

Hơn nữa nàng cũng đã dỗ dành Trần Kính Tông, vậy mà hắn vẫn tức giận, giận thì giận đi, có bản lĩnh sau này hắn cứ ngủ ở Lưu Vân điện, dù sao cũng đừng có lại gần nàng.

“Phò mã đã trở lại.”

Trong viện truyền đến tiếng hô của Trân Nhi và Châu Nhi.

Trong lòng Hoa Dương khẽ động, nói khẽ với hai nha hoàn bên cạnh: “Nói ta mệt mỏi, đã ngủ rồi.”

Hoa Dương nói xong, hơi điều chỉnh tư thế, mi mắt khép lại giả vờ ngủ.

Triều Vân, Triều Nguyệt nhìn nhau cười, buông rèm giường Bạt Bộ xuống, phối hợp bước ra ngoài.

Các nàng ở cửa phòng đụng phải Phò mã đang đi vào.

Triều Nguyệt giả vờ ngăn cản, hạ giọng nói: “Bẩm Phò mã, Công chúa mệt mỏi, vừa mới nghỉ ngơi, ngài muốn dùng bữa không ạ?”

Trần Kính Tông: “Không cần, ta vào xem.”

Nói xong, hắn đã vòng qua hai nha hoàn tiến vào trong.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, từng đợt gió xuân nhè nhẹ thổi vào, làm đung đưa tấm rèm mỏng như cánh ve thêu hoa mẫu đơn hồng nhạt trước giường Bạt Bộ.

Ánh mắt Trần Kính Tông âm trầm nhìn chằm chằm vào tấm lụa mỏng, phảng phất như có thể thấy hình ảnh nàng đau khổ chịu đựng Tương Vương cướp đoạt.

Hắn biết chuyện này chưa xảy ra, nhưng hôm nay nàng đúng thật tự đưa mình vào tình huống nguy hiểm, lỡ như nàng gặp Tương Vương ở một nơi hẻo lánh, lỡ như Tương Vương mang theo nhiều thị vệ, lại thêm Tương Vương là cái loại vừa độc ác vừa ngu xuẩn, rất có khả năng dưới tình huống xúc động mà chiếm đoạt nàng, sau đó giết hại nàng, Chu Cát và đám thị vệ, cuối cùng tìm nơi tùy tiện vứt xác làm như không có chuyện gì liên quan tới mình.

Người thông minh sẽ không mạo hiểm như thế, nhưng Tương Vương chính là một kẻ ngu xuẩn, trên đời này có loại người vừa độc ác vừa ngu xuẩn còn coi trời bằng vung, là loại người bình thường đều cảm thấy “sao nào” nhưng sự thật là ngu ngốc làm ra.

Nàng được nuông chiều từ bé, ở trong hoàng cung không nói, tới Trần gia ai ai cũng kính trọng nàng thì nàng liền cho rằng tất cả mọi người sẽ kiêng kị thân phận Công chúa này của nàng, không ai dám ra tay với nàng sao?

Trần Kính Tông đi tới giường Bạt Bộ.

Bước chân của hắn nặng nề, vừa nghe là biết tới tìm lỗi, mới không quan tâm nàng ngủ hay không ngủ.

Hoa Dương chỉ giả vờ như không biết.

Rất nhanh, Trần Kính Tông đi tới mép giường, nhìn sườn mặt nàng còn kiều diễm hơn cả hoa mẫu đơn, nghe thấy hơi thở dồn dập của nàng, Trần Kính Tông đột nhiên nở nụ cười sau đó ‘Bốp’ một phát vào mông nàng.

Hoa Dương:...

Dù là hành động cực kỳ mạo phạm này hay là đau đớn trên người truyền tới đều làm Hoa Dương tức giận đến hỏng rồi, cũng mặc kệ mình đang giả vờ ngủ, nàng xoay người đứng dậy trên giường, đầu ngón tay trắng xanh tức giận chỉ vào Trần Kính Tông, mặt xanh mét nói: “Chàng thật to gan!”

Cũng dám đánh nàng! Phụ hoàng và mẫu hậu còn chưa từng đánh nàng!

Nhất định là gần đây nàng đối với người này quá tốt, mới để cho hắn càng ngày càng vô pháp vô thiên, không xem nàng như một công chúa mà đối xử như vậy!

Trần Kính Tông cười lạnh: “Về lớn nhỏ, ta chỉ có hai cái không bằng nàng, một là ngực, hai đó là gan.”

Hoa Dương:...

Từ khi nào hắn đã trở nên không đứng đắn thế này?

Phát hiện ánh mắt Trần Kính Tông dừng ở ngực và bụng nàng, không biết là muốn nhìn ngực hay là gan, hai má Hoa Dương đỏ bừng, không nói lại hắn nên dứt khoát đuổi người: “Không phải chàng nói ngủ ở Lưu Vân điện đêm nay sao? Còn tới chỗ này làm cái gì?”

Trần Kính Tông: “Đêm nay là đêm nay, bây giờ mới buổi trưa.”

Hoa Dương: “Buổi trưa ta cũng không muốn nhìn thấy chàng, đi ra ngoài.”

Từ trước đến nay khí thế của nàng Công chúa có đủ, bây giờ đứng ở trên giường còn cao hơn Trần Kính Tông một cái đầu, càng thêm vênh mặt hất hàm sai khiến mà đuổi người.

Trần Kính Tông chỉ cười nhạt: “Không muốn thấy ta, nàng muốn gặp ai? Tương Vương hay là thị vệ bên người hắn?”

Một câu so câu trước càng làm người tức giận, Hoa Dương nhìn âm u đáy mắt của hắn, trong lòng chợt mất đi lửa giận.

Nàng đi tới mép giường, đặt một tay lên vai hắn, một tay chạm vào khuôn mặt căng chặt của hắn, bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, ta đã bình an vô sự, chuyện nên nói cũng đã nói cho chàng biết, rốt cuộc chàng còn muốn thế nào? Hay là nói, chàng cảm thấy ta là thê tử của chàng thì không nên xuất đầu lộ diện, bị người ta dùng đôi mắt chiếm tiện nghi, truyền ra làm tổn hại danh dự của đại nam nhân như chàng?”

Trần Kính Tông vẫn căng mặt như cũ, có điều đôi mắt nhắm lại, không muốn bị lay động bởi làn da trắng nõn lộ ra giữa đường viền cổ áo trước mắt.

Hoa Dương: “Nếu là vế trước, chàng đánh đã đánh, tội lớn đủ để chém đầu, ta không so đo với chàng, vậy nên hòa nhau. Nếu là vế sau, ta đây thật không còn cách nào, chỉ có thể cầu xin một phong thư hòa li từ Phụ hoàng, trả lại tự do cho chàng, để chàng cưới một người nữa có tiếng tăm…”

Lời còn chưa dứt, Trần Kính Tông đột nhiên kéo nàng vào lòng, môi lạnh trực tiếp in lên xương quai xanh của nàng.

Hoa Dương cười ôm lấy đầu của hắn.

Trần Kính Tông hôn trong chốc lát, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu lại nhìn về phía mặt trên của bàn trang điểm, đó là một chỗ dành riêng cho bát hoa sen.

Hai đêm trước hắn ở Vệ Sở, hôm nay Hoa Dương muốn đối phó Tương Vương, tự nhiên không có chuẩn bị.

Trần Kính Tông:...

Hắn đặt Hoa Dương lên giường, khuôn mặt ủ rũ ngồi ở mép giường.

Hoa Dương còn ghi hận cái tát kia của hắn, nhu hòa mà ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, thanh âm mềm mại: “Được rồi, chàng nằm sấp xuống, ta đấm vai cho chàng, chàng cũng nên nguôi giận chứ?”

Trần Kính Tông cưới nàng hơn năm trăm ngày, đây là lần đầu tiên nàng dịu dàng nhỏ nhẹ như thế.

Tuy rằng Trần Kính Tông vẫn còn tức giận, nhưng khó có được hưởng thụ một lúc, vì vậy hắn tự nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội, lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi miễn cưỡng nằm xuống giường.

Hoa Dương dịch ra bên ngoài hắn, giả vờ đấm hai cái, một tay nàng nhặt lên chiếc giày đế mềm đặt ở mép giường, lại liếc nhìn Trần Kính Tông, nàng khẽ cắn môi, dùng hết sức mà đánh Trần Kính Tông.

Giày ngủ này của nàng là đế da, có một lớp mỏng rất thích hợp để đánh lên người, không cần tốn sức mà đánh lại đủ đau.

Tiếng ‘bốp’ to hơn tiếng tiếng vỗ của Trần Kính Tông lúc nãy nhiều!

Trần Kính Tông đột nhiên bị đánh:...

Hoa Dương hết sức hả giận, thấy Trần Kính Tông không thể tin nhìn sang, nàng hất cằm lên nói: “Niệm tình đây là lần đầu tiên chàng động thủ với ta, ta tự mình trừng phạt chàng, chuyện này tính là kết thúc, nếu còn có lần sau ta sẽ kêu thị vệ kéo chàng ra ngoài dùng trượng đánh.”

Trần Kính Tông đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, vừa kéo vừa lật, hắn đè lên người nàng: “Có hai ba trăm thị vệ rất uy phong phải không? Nàng có bản lĩnh thì cho gọi bọn họ vào, để bọn họ cũng dùng roi quất ta xem.”

Hoa Dương: “Chàng lại đánh ta thử xem, chàng dám đánh thì ta dám kêu!”

Trần Kính Tông: “Cái kia cũng tính là đánh? Ta còn chưa dùng một phần sức lực, nàng thì hay rồi, dùng đế giày sắp hỏng kia mưu sát chồng có phải không?”

Trần Kính Tông dừng một chút, giống như thỏa hiệp: “Được, ta đánh nàng là ta không đúng, còn đau không? Ta xoa cho nàng.”

Hoa Dương:....

Sợ hắn thật sự làm bậy, Hoa Dương vội vàng giữ chặt cánh tay hắn.

Trần Kính Tông nhìn qua.

Hoa Dương bởi vì lôi lôi kéo kéo hồi lâu mà gương mặt đỏ lên, đôi mắt long lanh ướt át nhìn hắn: “Ta đói bụng.”

Trần Kính Tông có thể bỏ đói nàng sao?

Hắn kéo người lên.

Hoa Dương muốn đi chải đầu, duỗi hai bàn chân trắng nõn sạch sẽ đặt lên đầu gối hắn.

Trần Kính Tông lại giúp tiểu tổ tông đi giày ngủ.

Hoa Dương hài lòng nhất ở hắn là điểm này, dù cho ngoài miệng có thiếu đánh thế nào nhưng lúc cần chăm sóc nàng, Trần Kính Tông vẫn hành động rất tự nhiên, giống như là trời sinh hắn nên săn sóc nàng như thế, mà không phải là vì e ngại thân phận công chúa mới khom lưng cúi đầu.

Ngay lúc nàng ngồi ở bàn trang điểm, Trần Kính Tông ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn nàng.

Hoa Dương cảnh cáo nói: “Không được nhắc lại cái kia, ta lại không phải đồ ngốc, thật sự lấy mình đi mạo hiểm.”

Trần Kính Tông: “Không đề cập tới thì có thể, nhưng không được có lần sau.”

Hoa Dương đồng ý, thân phận Tương Vương đặc biệt, ngoại trừ việc nàng chịu thiệt một chút, nếu không phải không còn cách nào khác hạ bệ ông ta, Hoa Dương cũng sẽ không một hai phải làm ghê tởm mình.

Ví dụ như đời trước, bởi vì dòng họ của Lăng Nguyên Huyền Quân bị Tương Vương bức tử, mới cho cha chồng nàng cơ hội tốt để cáo trạng Phiên vương.

Hoa Dương không biết rõ chuyện Lăng Nguyên Huyện Quân sẽ chết, còn phải liều mạng chờ cơ hội này.

Hai vợ chồng sau khi làm hòa cùng nhau đến nhà chính ăn cơm.

“Lúc chàng đi tới phủ Tương Vương, tình huống bên đó cụ thể như nào?” Đến lúc này Hoa Dương mới có có hội hỏi thăm.

Trần Kính Tông đơn giản đề cập tới nó.

Hoa Dương khinh thường nói: “Sao trong hoàng thất lại có loại người như Tương Vương cơ chứ?”

Đối xử tàn độc với bách tính, đối với nhi tử cũng không tốt đẹp gì.

Trần Kính Tông: “Ta đã mang những thị vệ đó về, nàng muốn xử lý như nào?”

Hoa Dương: “Không cần xử lý, buổi chiều ta sẽ viết thư cho Phụ hoàng, đến lúc để Ngô Nhuận đưa thư cùng người tới kinh thành.”

Trần Kính Tông nhìn nàng: “Hơn hai mươi thị vệ, trên đường hồi kinh sẽ dẫn đến sự chú ý, đến lúc đó ta sợ bách tính khắp thiên hạ đều biết nàng bị Tương Vương đùa giỡn. Loại chuyện như vậy, bách tính thích nhất thêm mắm dặm muối, ngay cả góc áo của nàng Tương Vương còn chưa đụng tới, dân gian có thể truyền thành nàng bị Tương Vương kéo vào rừng cây nhỏ, nàng không sợ thanh danh bị tổn hại sao?”

Hoa Dương cười nói: “Lời đồn đại không tới được người sáng suốt, người thông minh không cần ta giải thích cũng nên biết ta và Tương Vương trong sạch, hơn nữa mấy người muốn lấy ta làm thú vui thì dù ta không làm cái gì, bọn họ cũng có thể sắp xếp thái giám, thị vệ bên người ta, tại sao ta phải quan tâm?”

Thứ thanh danh này, càng để ý càng dễ dàng bị người ta gây khó dễ, cái gì phụ nữ có đức, từng vòng từng vòng quấn lấy người.

Những người phụ nữ bình thường đã thế đơn lực mỏng, không có cách nào khác chỉ có thể bị quy củ của thế tục làm cho mệt mỏi, nhưng nàng là một Công chúa.

Bây giờ nàng là nữ nhi yêu quý của Hoàng đế, tương lai nàng sẽ là chị gái của mẹ Hoàng đế, đừng nói nàng không học theo Cô mẫu sa vào nam sắc, dù cho nàng nuôi nam sủng, dù cho thế nhân mắng nàng thành cái sàng, chỉ cần nàng không thèm để ý, những người đó còn có thể ảnh hưởng nàng ăn, nàng uống sao?

“Còn chàng, chàng sẽ để ý sao?”

Hoa Dương đặt chén trà xuống, nhìn về phía Trần Kính Tông đang ngồi đối diện.

Trần Kính Tông cười như không cười: “Ta nói sẽ không để trong lòng đương nhiên là giả, thật sự khó nói.”

Hoa Dương:...

Tại sao người này luôn hoài nghi nàng sẽ đội nón xanh cho hắn?

Chẳng lẽ đời trước hắn làm quỷ, nhìn thấy nàng ở bên cạnh Cô mẫu xem mấy thị vệ biểu diễn võ công?

Phủ Tương Vương.

Tương Vương cuối cùng cũng bôi thuốc xong, thật cẩn thận tránh đi vết thương, nằm nghiêng trên giường với tư thế khó nói.

Tương Vương phi lo lắng nói: “Vương gia, loại chuyện này công chúa có thể cáo trạng với Hoàng thượng không?”

Tương Vương cau mày, ngay sau đó thả lỏng: “Nếu nàng bị người khác đùa giỡn, nàng dám làm loạn cho thiên hạ biết không?”

Nếu Hoa Dương thật sự cáo trạng, vì thế Cảnh Thuận Đế sẽ trừng phạt hắn, tuy nhiên sẽ làm hỏng thanh danh của Hoa Dương, còn nếu không trừng phạt, vậy tố cáo có tác dụng gì đâu, để Cảnh Thuận Để tức giận vô ích?

Tương Vương phi cúi đầu.

Trượng phu chết không đáng tiếc, bà ta chỉ sợ liên lụy tới mình và nhi tử.