Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 131: Đưa thức ăn cho tôi?




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


  • Anh hùng!

  • Thủ hộ giả của loài người!

Vẻ mặt họ cảm kích nhìn Chu Dương đứng ở trên ván trượt Lục Ma, sau một khắc, vô số tiếng vỗ tay vang lên.

Trùng triều không phải lần đầu tiên họ gặp phải, chúng phá hủy căn cứ loài người, bên trong căn cứ cỡ nhỏ không ít người là từ các căn cứ khác trốn ra được, đã sớm kiến thức qua sự mạnh mẽ của trùng triều.

Cái ổ sâu này xuất hiện quá mức đột ngột, rất nhiều người không kịp chuẩn bị tâm lý, cho nên bị đánh tan triệt để.

Nhưng nếu không có Chu Dương, căn cứ cỡ nhỏ tuyệt đối sẽ bị phá hủy tại chỗ, tất cả mọi người đều sẽ bị Hắc Giáp Trùng thôn phệ.

Đặc biệt là sắp đối mặt với tử vong, lần nữa thoát nạn, họ vô cùng vui sướng, phát ra cảm kích từ đáy lòng.

Tôi chỉ là cướp mà, sao tự nhiên lại trở thành anh hùng rồi?

Chu Dương nghe thấy danh tiếng anh hùng, trong lòng oán thầm, sao những người này lại nguyền rủa mình như vậy...

Rất nhiều người nghe tới anh hùng là thuật ngữ ca ngợi.

Nhưng anh hùng còn có một đại danh từ — chết sớm.

Người nrở thành anh hùng, tuyệt đối sẽ nhanh chết hơn người bình thường.

Buông bỏ đã làm người? Không thể nào!

Anh hùng, không giờ cũng thôi.

  • Những hắc trùng này là từ đâu ra?

Vừa vặn Chu Dương còn có một vài tin tức muốn hỏi, đạp lên ván trượt Lục Ma bay đến trước mặt những người may mắn còn sống sót.

Những nhân loại còn lại gần căn cứ rối rít vây quanh, ánh mắt không ngừng quan sát ván trượt Lục Ma dưới chân Chu Dương, nhìn vũ khí mang theo sắc thái khoa huyễn của tương lai này, trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ si mê.

Chu Dương không sợ họ sinh ra ý nghĩ mơ ước đối với ván trượt Lục Ma, vật này có chức năng chống trộm, bỏ ở nơi này người khác cũng không lấy được.

  • Các ngươi có nhìn thấy Zombie hay không?

Lúc ban đầu, Chu Dương muốn tìm Zombie triều quét trên một làn sóng lớn, thuận tiện tìm mấy mỹ nữ Zombie cải tạo một hồi, đây là chuyện tốt tạo phúc cho loài người.

Như thế nào cũng không ngờ đi dạo một vòng, dám chỉ thấy trùng, còn Zombie thì đến một con cũng không thấy.

Chín con Động Sát Chi Nhãn bay ra khoảng cách xa, cũng không phát hiện ra một Zombie nào, giống như chúng triệt để chết hết.

Ánh mắt mọi người cổ quái, gia hỏa này tìm Zombie làm gì?

  • Zombie xuất hiện bảy ngày trước, đây là thời gian chúng tôi được sống hạnh phúc nhất...

  • Bảy ngày sau không biết từ đâu đột nhiên toát ra một ít trùng, chúng mới thật sự là tai hoạ!

  • Trùng và Zombie ác chiến, vốn tưởng rằng đây là kỳ ngộ của loài người, như thế nào cũng không ngờ sau khi Hắc Giáp Trùng diệt tuyệt Zombie, thì ngay ccacảr nhân loại chúng cũng không buông tha, đuổi tận giết tuyệt.

Chu Dương ở vừa nghe biết nói gì, trùng và anh không phải là một chủng tộc, anh thật sự cho rằng là hai bên có thể sống chung hòa bình à?

Không phải cùng loại thì ắt sẽ có tâm tư khác, những lời này luôn là chân lý.

Côn trùng và động vật từ trước đến giờ coi trọng chính là vật cạnh thiên tắc, thích giả sinh tồn.

Chẳng lẽ phải bắt tay hợp tác với các anh à?

Vậy chúng ăn cái gì?

  • Chờ đã, Zombie bị trùng cho diệt tuyệt?! Những con trùng này thật đáng chết!

Trong lòng Chu Dương gào thét bi thương, đây là biết bao chị gái Zombie xinh đẹp phải rời xa mình, trùng thật đáng hận!

  • Phạm vi trùng triều nhiều đến bao nhiêu? Có nghiêm trọng không?

Không biết Zombie còn sót lại bao nhiêu? Hy vọng trùng triều phạm vi nhỏ một chút.

Chu Dương chắc chắn phải hành động nhanh, diệt tuyệt sạch những này con trùng đáng chết này, bảo vệ tốt Zombie.

Khục khục, Zombie cũng phải diệt tuyệt, chỉ có mỹ nữ Zombie mới sẽ được cứu vớt.

  • Chúng tôi cũng không rõ ràng...

Chu Dương lại đặt câu hỏi mấy vấn đề, những người này hỏi gì cũng không biết, mắt Chu Dương trợn trắng.

  • Quấy rầy, cáo từ.

Mắt thấy không thể đạt được nhiều tin tức hữu dụng, Chu Dương lười tiếp tục ở lại nơi này.

  • Anh hùng chớ đi, chúng tôi vẫn còn chưa cảm ơn ân cứu mạng của ngài?

  • Thức ăn của chúng tôi không nhiều, nguyện ý lấy ra một ít làm thù lao.

Họ vẻ mặt nhiệt tình, mỗi người lấy ra thức ăn, mang trên mặt nụ cười lấy lòng.

Đưa thức ăn cho tôi?

Sắc mặt Chu Dương cổ quái, anh đánh giá trên người bọn, không ít người mặt lộ vẻ màu sắc thức ăn, gầy đến da bọc xương, ánh mắt nhìn về phía thức ăn lộ ra không buông bỏ.

Anh hiểu được ý nghĩ của những người này, nhớ muốn mượn cơ hội này giữ anh lại.

Đây là tận thế, không có cảm giác an toàn, nếu như gặp lại một lần trùng tập kích, nói không chừng tất cả mọi người đều phải chết.

Đã như vậy, chẳng nhịn ăn nhịn xài, từ trong hàm răng nặn ra một chút thức ăn, lưu lại người cao thủ tên là Chu Dương này.

Như vậy, cơ hội sống sót của họ trở nên càng lớn hơn.

  • Đây là thức ăn của chúng ta, tuy rằng anh đã cứu chúng ta, nhưng...

Luôn có kẻ đần độn không thấy rõ sự thật, cũng hoặc là tầm nhìn hạn hẹp, cảm giác mình hơn người khác.

Thức ăn vật trân quý như thế, mình ăn còn không đủ, sao có thể đưa cho người khác chứ?

Vừa nói những lời này, từng ánh mắt tàn bạo nhìn chòng chọc qua đó.

  • Câm miệng lại cho tao, có tin bọn tao vứt mày vào trong đống trùng hay không.

Cái này không phải là một người uy hiếp, ít nhất hai mươi, ba mươi người, ánh mắt hung lệ trực tiếp hù dọa Nhị Lăng Tử vừa nhảy ra sắc mặt trắng bệch.

  • Bắt đầu từ bây giờ, cậu bị trục xuất, căn cứ không còn hoan nghênh cậu! Sau này gặp lại cậu sẽ là kẻ địch!

Thủ lĩnh căn cứ lên tiếng, đây cũng là muốn lấy lòng Chu Dương.

Nhị Lăng Tử triệt để sợ choáng váng, rời khỏi căn cứ, bên ngoài đều là trùng, một người làm sao sống nổi.

Anh ta vội vàng chạy đến trước mặt Chu Dương quỳ xuống, cầu xin Chu Dương tha thứ, mí mắt Chu Dương cũng không thèm liếc anh ta một cái.

Nếu như Trình Khả Nhi ở đây, đầu người này đã lìa khỏi cổ.

  • Ném ra ngoài, đừng tiếp tục mất mặt xấu hổ.

Vài người kéo Nhị Lăng Tử đi, ném ra ngoài.

  • Trong Hoàng Kim cũng sẽ lẫn vào ít đất cát, trong nước cơm vào mấy viên cứt chuột, hy vọng ân nhân bỏ qua cho.

......