Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 132: Nhân Loại Chưa Mất Lương Tâm, Hứa Hẹn Một Quả Táo




Chu Dương cười một tiếng, thản nhiên nói:

  • Tôi hiểu rõ ý của các người, nhưng tôi sẽ không ở chỗ này lâu được.

Rất nhiều người khó nén vẻ thất vọng.

Người phụ nữ lặng lẽ lưu truyền thu hút lệ.

  • Nói nhiều lời cảm ơn hơn nữa đều là lời nói suông, thức ăn là cảm ơn ân cứu mạng của anh, kính xin anh chắc chắn phải nhận lấy.

  • Mời ân nhân chắc chắn phải nhận lấy.

  • Đây là chúng tôi chỉ có thể lấy ra thù lao, hy vọng anh không nên chê.

Lúc ban đầu, người lấy ra thức ăn cho Chu Dương vẫn không thu hồi, vẫn duy trì tư thế đưa thức ăn cho Chu Dương.

Mặc dù đối với họ thức ăn rất trân quý, nhưng ân cứu mạng không thể không báo.

Không có Chu Dương, họ đã sớm chết trong miệng trùng.

Ánh mắt Chu Dương xuất hiện dao động, nhìn thấy cử động của họ, trong lòng ấm áp.

Tối thiểu đây là một đám người tri ân.

Đã rất lâu rồi, ở tận thế anh chưa nhìn thấy người đáng yêu như vậy, hy vọng những người này có thể thuận lợi sống tiếp ở tận thế.

Chu Dương sãi bước đi đến trước mặt một cô bé, sắc mặt cô bé xanh xao, cầm một quả táo đã có màu hơi héo về phía Chu Dương.

Anh nhận lấy quả táo, sờ đầu cô bé:

  • Thù lao tôi đã nhận.

  • Đồ còn dư lại các người giữ đi!

Trong tay Chu Dương không thiếu thức ăn, thức ăn trên Batmobile và trong nhẫn không gian ít nhất đủ mười mấy người ăn hai ba năm.

Những vật này, anh thật nhìn không thuận mắt.

Nhưng mà ý tốt của những người này, anh chân thành ghi nhớ.

  • Quả táo này chính là thù lao, tôi sẽ giết toàn bộ trùng trăm dặm quanh đây!

Chu Dương cắn miếng táo, vị cũng rất ngọt.

  • Anh trai thật là biết khoác lác! Nếu nói dối thì lỗ mũi sẽ dài ra đấy.

Nữu Nữu cười lên, khuôn mặt cô bé trắng như người bị bạch tạng, thân thể gầy yếu giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua là sẽ bay mất.

Người bên trong căn cứ cũng không tin những gì Chu Dương nói.

Diệt sạch sâu trùng trong vòng một trăm dặm, anh xác định là không nói đùa chứ?!

Anh cho rằng anh có bom hạt nhân à?

Trong phạm vi một trăm dặm thì ít nhất cũng có mấy trăm vạn con hắc trùng, nếu một người giết thì cũng đủ để mệt chết.

Đây không phải là việc mà con người có thể làm được.

  • Anh không lừa em, nếu anh thắng thì em sẽ cho anh thêm một quả táo nữa chứ?

Chu Dương tươi cười hỏi.

Nữu Nữu trở nên khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cuối cùng cô bé ngẩng đầu nhìn quả táo cắn dở trong tay Chu Dương, lẩm bẩm:

  • Nhưng mà em chỉ còn mỗi một quả táo kia thôi….

Cô bé đưa thức ăn trân quý nhất, cũng là duy nhất giao cho mình.

Thật là một đứa nhỏ ngốc...

Khụ! Khụ!

Sắc mặt Nữu Nữu trắng bệch, thỉnh thoảng nhíu mày, không ngờ một lát sau lại còn ho ra máu.

  • Chuyện này là thế nào?

Lúc này, Chu Dương mới chú ý trên người Nữu Nữu có những đốm đỏ, thậm chí một vài chỗ trên làn da của cô bé còn trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy từng đường gân và mạch máu bên trong.

  • Nữu Nữu thật sự đáng thương! Hai mẹ con họ thoát khỏi vùng bức xạ hạt nhân ở phía Tây, người mẹ chống chọi chỉ được hai ngày rồi qua đời, Nữu Nữu thì chỉ bị nhiễm xạ ở mức thấp, nhưng mà gen trong thân thể đã xuất hiện sự hòa tan, ngăn chặn sự sinh sản của các tế bào mới, lại thêm thân thể gầy yếu, dinh dưỡng không đầy đủ, sợ rằng con bé sẽ không sống được bao lâu nữa...

Mọi người chỉ biết bó tay nhìn Nữu Nữu thống khổ, họ không thể làm gì được.

Phóng xạ hạt nhân!

Chu Dương hoảng sợ, nhắc tới phóng xạ hạt nhân thì sẽ liên tưởng đến ngay vũ khí nguyên tử, chuyện này chín trên mười là do vũ khí nguyên tử bị bạo nổ.

Không biết hiệu quả của vũ khí nguyên tử kia tới mức nào, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Nữu Nữu, trong lòng Chu Dương phát rét.

Uy lực của hạt nhân phóng xạ vô cùng khủng bố! Quả là từ ngữ đại biểu cho cái chết!

Cho dù không ở tại trung tâm bạo nổ, nhưng nếu đã bị nhiễm phóng xạ thì sẽ mắc một ít bệnh tật, thậm chí sẽ làm thân thể biến dị, xuất hiện dị dạng.

Ngay cả đời kế tiếp cũng sẽ bị nhiễm.

Khu vực mà vũ khí nguyên tử bạo nổ thì không còn thích hợp để nhân loại sinh tồn nữa, ít nhất là vài trăm năm.

Không phải quốc gia hệ thống đã sụp đổ rồi à? Rốt cuộc là ai đã phóng đạn hạt nhân ở khu vực phụ cận? Dùng để đối phó thứ gì?

  • Nữu Nữu sợ là sẽ không thấy được kết quả đánh cuộc giữa mình và anh trai!

Nữu Nữu cố gắng nở một nụ cười, gân xanh trên trán thỉnh thoảng phập phồng và cơ thể đang phát run chứng minh cô bé đang phải chịu đựng sự thống khổ đến mức nào.

  • Không, Nữu Nữu sẽ thấy!

Chu Dương mỉm cười, không biết từ khi nào mà lòng bàn tay của anh đã xuất hiện vài tia sáng màu xanh lục, sau đó chúng được rót từng chút một vào cơ thể Nữu Nữu.

Anh muốn thí nghiệm xem Sinh Mệnh Chi Lực có thể giải trừ phóng xạ hạt nhân hay không.

Ánh sáng màu xanh lục dung nhập vào thân thể Nữu Nữu, sắc mặt cô bé nhanh chóng chuyển biến tốt hơn, ngay cả da thịt trong suốt lúc trước cũng bắt đầu khôi phục như bình thường.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt mình, không ngừng lẩm bẩm:

  • Thần tích!

  • Anh là dị năng giả!

Mấy người có kiến thức kinh hô lên, họ đã từng nhìn thấy rất nhiều dị năng giả mạnh mẽ, có người miệng phun ngọn lửa, có người khống chế lôi điện, nhưng mà đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dị năng giả có thể cứu người.