Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 138: Xe Tăng Làm Binh Khí! Treo Lên Nhân Sinh Không Cần Giải Thích




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


Đại đa số thời gian họ đều là nhân vật chỉ biết ngồi ăn, mặc dù đã nhận được vũ khí từ khu quân sự, nhưng vẫn đảm nhiệm thân phận nhân viên quản lý, phụ trách bảo tu vũ khí, quả thật không có đất dụng võ.

Đây là tận thế, không ai lại nguyện ý tiêu phí thức ăn trân quý để nuôi dưỡng một kẻ không có một chút sức chiến đấu nào, họ là người bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.

Cho nên anh ta cần phải phát huy giá trị của chính mình, chứng minh năng lực của mình.

Đây cũng là nguyên nhân sau khi nhìn thấy ván trượt Lục Ma, học gia vũ khí giựt giây Mã Thiên Thành lấy cho bằng được, anh muốn để cho Mã Thiên Thành có thể chấn động.

Cần phải nghiên cứu vũ khí mạnh mẽ hơn, ví dụ như ván trượt Lục Ma trước mắt.

  • Thật là tốt lắm, trời cũng giúp tôi mà! Lần này ai cũng không thể ngăn cản tôi có được món đồ này, ai cản tôi, tôi sẽ giết người đó!

Mã Thiên Thành tập hợp thủ hạ dốc toàn bộ chiến lực, cầm vũ khí lên, lần này, tuyệt không thể để cho ván trượt Lục Ma chuồn mất.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng phát đạn pháo bay lên trời, nhưng không cách nào bắn trúng ván trượt Lục Ma.

  • Hoa ra chính là các người đang đánh chủ ý lên đồ vật của tôi!

Một giọng nói từ bên trên ván trượt Lục Ma truyền ra, lúc này, mọi người mới chú ý tới phía trên còn có người.

  • Đáng chết! Vật này là của tao!

  • Không tiếc bất cứ giá nào, đánh tên đó, đánh khi nào anh ta xuống cho tôi!

Truyền đạt mệnh lệnh, một phát lại một phát đạn đại bác đánh tới.

  • Tôi thật vui vẻ, rốt cuộc đã tìm được chính chủ rồi, có biết tôi vì tìm kẻ đầu sỏ là anh mà lãng phí thời gian bao lâu không?

  • Có biết trong khoảng thời gian nay tôi có thể giết chết bao nhiêu Hắc Giáp Trùng không?

  • Tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Chu Dương không tiếp tục nói nhiều thêm, người từ trên ván trượt Lục Ma nhảy xuống, rơi xuống đất.

  • FML! Tên gia hỏa này điên rồi à? Hay là anh muốn tự sát!

  • Ha ha, giúp chúng ta tiết kiệm đạn rồi!

  • Gia hỏa này đầu bị kẹt cửa hả!

  • Sao tôi lại có dự cảm bất thường...

Ít nhất cũng cao khoảng 200m, từ nơi cao như vậy mà rớt xuống, nếu không thể té tan xương nát thịt!

Mã Thiên Thành không cười, sắc mặt ngược lại trở nên khó coi.

Anh không cho rằng Chu Dương là một thằng ngu, một người tự cao tự đại, nếu anh ta là người như thế sao có thể ở tận thế sống lâu vậy.

Ầm!

Mặt đất chấn động, như thể bỏ ra một quả lựu đạn, nổ lên bụi mờ cuồn cuộn.

Mã Thiên Thành cầm súng máy lên, dẫn đầu nổ súng về phía trong lớp bụi đất.

Mặc kệ đối phương chết hay chưa, trước tiên bổ sung mấy phát lại nói.

Bọn thủ hạ rối rít cùng nổ súng, đạn dày đặc như mưa, tạo thành rèm tử vong, cơn bão kim loại như muốn xé nát tất cả.

Cho dù đối phương từ trời cao rơi xuống không chết, hiện tại cũng chắc chắn sẽ phải chết.

  • Ai nha, đồ chơi nhỏ, đối với tôi vô dụng!

Khói bụi tan dần, mơ hồ có thể thấy một bóng người đang chậm rãi đi về phía bọn họ.

  • Anh ta còn chưa chết! Mẹ nó đây là người hay quỷ?

Họ điên cuồng bóp cò, đạn trút xuống như mưa.

Làm sao có thể ngờ thân thể Chu Dương giống như xuất hiện một tầng vòng tròn bảo vệ vô hình, đạn bắn lên phía trên rối rít đứng im bất động, mất đi động lực rơi xuống đất.

  • Nói với các người nha, tôi nói rồi mà sao không nghe vậy?

Chu Dương cười đến rất rực rỡ.

  • Lúc trước các người nổ súng rất sảng khoái phải không? Dạo gần đây, hừm phải nói là một thời gian dài tôi chưa được động tay chân, các người có thể để cho tôi hâm nóng người một chút hay không?

Nói xong, Chu Dương hướng đi về phía xe tăng cách đó không xa, hơn nữa còn là đối diện nòng pháo, người lái xe tăng thấy thể cười một tiếng, một phát đạn đại bác bay về phía đầu của Chu Dương.

Mọi người nhìn thấy cảnh này mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên, Chu Dương ra sân với phương thức quá làm cho người rung động rồi, đặc biệt là đối mặt với mưa bom bão đạn mà không bị thương chút nào, triệt để dọa họ sợ vỡ mật, không sinh được một chút ý chí chiến đấu nào.

Nếu đạn không được, như vậy thì dùng đạn pháo đi.

Kết quả nếu Chu Dương không tìm đường chết thì đã không phải chết, tự mình đưa đến trên họng súng cối, đây là cơ hội tốt trời ban.

  • Đừng làm rộn!

Chu Dương nói rồi tay vỗ một một cái về phía đạn pháo, đạn pháo ngay cả ba tầng vách tường đều có thể đánh vỡ dám lại bị Chu Dương dùng một tát đánh bay...

Một khắc này, tất cả mọi người đều lâm vào thất vọng, họ không thể dùng lời nói nào để hình dung được trong lòng mình bấy giờ đã chấn động ra sao.

Từ nơi nào chiu ra quái vật thế này?

Còn muốn cho người khác sống hay không?

  • Siêu phàm giả!

Mã Thiên Thành kinh hô thành tiếng, sắc mặt trở nên tái mét.

Chỉ có siêu phàm giả mới có thể nắm giữ tố chất thân thể mạnh mẽ được đên như vậy! Chỉ có siêu phàm giả mới có thể ngăn cản mưa bom bão đạn dễ như trở bàn tay.

.......

Hơn nữa đối phương còn không phải siêu phàm giả thông thường.

Mã Thiên Thành muốn nghiên cứu ván trượt Lục Ma, chính là muốn đối phó siêu phàm giả, không ngờ người nắm giữ ván trượt Lục Ma dám lại là siêu phàm giả.

  • Được rồi, đến phiên tôi xuất thủ rồi!

Chu Dương nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, hai cái tay nắm nòng pháo, ánh mắt người đang điều khiển và mọi người bên trong đều khiếp sợ, chỉ thấy anh nhấc xe tăng lên.

  • Nếu các người có thể chặn chiếc xe tăng này lại, tôi sẽ bỏ qua cho các người.

Mọi người không nói gì, vội vàng bỏ chạy, vì tăng thêm tốc độ ngay cả súng đều vứt hết.

Tin anh mới là đồ ngu!

Đây là một chiếc xe tăng, chỉ cần nó đập xuống, kim cương cũng phải bị đập thành bánh bột, huống chi là người!

  • Có gan thì đừng chạy! Chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!

Chu Dương dùng hai cái tay cầm xe tăng, chạy còn nhanh hơn họ, mọi người triệt để tuyệt vọng.

  • Mẹ nó, tôi phải về nhà, nơi này có người treo lên!

  • Được, tôi đưa anh đi gặp họ!

Xe tăng đâp xuống, mặt đất lưu lại một hố to, người ở bên trong đã sớm bị đập thành bùn lầy.

  • Đúng rồi, anh còn có di ngôn gì không?

Người chạy trốn sẽ ưu tiên đập chết, trong sân chỉ còn lại một mình Mã Thiên Thành.

Anh ta đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

  • Anh không chạy à?

  • Tôi có thể trốn được không?

Anh ta nói với vẻ mặt cay đắng, nhìn xe tăng đang giơ cao trong tay Chu Dương, khóe mắt không khỏi giật giật.

Ngược lại là một người biết điều.

  • Anh đến Tiến Hóa Chi Thành không phải để tìm một người à? Tối có thể cung cấp tin tức.

  • Tiến Hóa Chi Thành?

Chu Dương nhất thời có hứng thú hỏi:

  • Nói cho tôi biết tin tức liên quan đến Tiến Hóa Chi Thành đi, nếu không tôi đập anh nha!