Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 137: Trò Chơi Của Cô Đã Kết Thúc, Nhưng Trò Chơi Của Tôi Chỉ Vừa Mới Bắt Đầu




Thấy khí thế sôi sục kia của Chu Dương đã hoàn toàn dọa Dương Tuyết Mạn sợ không nhẹ, cô ta lại hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước.

  • Có chuyện thì nói rõ ràng, chờ tôi nói xong trước.

Cô ta thật sự sợ, rất sợ Chu Dương không nói hai lời trước tiên làm một hồi.

Lại làm đến một ngày hai đêm, hoặc là ba ngày hai đêm, lúc ấy cô thật không chịu nổi.

  • Không phải cô nói chúng ta đã là vợ chồng à? Hiện tại là tuần trăng mật, không cần phải sợ.

  • Chỗ của em có một quy định, vợ phải dâng trà cho chồng, em không có trà, chỉ có thể dùng nước đến để thay thế, mong anh không từ chối.

Nói xong, Dương Tuyết Mạn tràn đầy mong đợi đưa ly nước về phía Chu Dương.

Chu Dương liếc qua, thấy rất rõ ràng.

«Nước có bỏ vào Hủ Tâm Ma Dược

Hiệu quả: Ma hóa truỵ lạc, trở thành con rối để cho người khác sai sử.

Xuất xứ: Hắc Ám Chi Tử. »

  • Giờ anh cảm thấy không khát, hay là em tự uống đi!

  • Anh sợ có độc!

Nói câu tiếp theo của Chu Dương đã khiến cho Dương Tuyết Mạn sợ hết hồn hết vía, thật lâu mới khôi phục lại.

  • Chồng nói đùa, sao em lại hạ độc ở trong nước cơ chứ?

Nụ cười của cô ta trở nên cứng đờ trả lời.

  • Thật không, vậy em uống cho tôi xem đi!

Chu Dương cầm ly nước đưa cho Dương Tuyết Mạn, nụ cười hết sức lạnh lùng.

Bởi vì điểm ác ý của cô ta lại tăng lên rồi, thật là hồ đồ ngu xuẩn.

  • Cô có uống hay không, không uống tôi sẽ đánh chết cô!

Dương Tuyết Mạn cố tình làm ra dáng vẻ bị hoảng sợ, thất thủ làm rơi ly nước, sau đó vội vàng xin lỗi.

  • Dương ca, lúc nãy là do em quá cẩn trương, để em đi đổi lại cho anh một ly khác...

  • Không sao, tôi có biện pháp giải quyết vấn đề này.

Nước đổ xuống chỉ trong nháy mắt giống như sống lại, bay vào bên trong cái ly trên bàn, lợi dụng dị năng đun nước nóng đến nhiệt độ vừa phải.

  • Nhiệt độ vừa vặn, cô mau nếm thử một chút.

Chu Dương lại nở nụ cười hết sức ôn hòa, nhưng ở trong mắt của Dương Tuyết Mạn thì anh tuyệt đối là ma quỷ chính cống.

Người ta đã làm đổ ly nước, vì sao anh còn phải làm như thế...

Anh không thể cho tôi một con đường sống hay sao?

Chỉ thấy sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, cô ta thần tốc suy nghĩ nên làm như thế nào để có thể bước qua cửa ải khó này.

  • Đến lúc này mà cô vẫn còn có thể tiếp tục giả bộ nữa hay à? Mị Ma Sứ, nói cho tôi biết tên tiểu tử Hắc Ám Chi Tử kia hiện đang ở đâu, tôi sẽ đi giết anh ta!

Chu Dương trực tiếp phá tan ngụy trang của Dương Tuyết Mạn, nói thẳng thân phận thật của cô ta.

  • Hóa ra anh đã sớm biết rồi!

Dương Tuyết Mạn khiếp sợ nhìn đến Chu Dương, vẻ mặt không dám tin, cô ta rõ ràng không lộ ra kẽ hở!

Chẳng lẽ nói Chu Dương đã sớm nhận ra thân phận của cô ta rồi à?

Rõ ràng đã biết thân phận của mình, vì sao còn làm như thế?

Chu Dương đã hiểu rõ ý nghĩ của cô ta, cười giải thích:

  • Đương nhiên là vì bộ đồ ngủ của cô!

  • Anh là tên hỗn đản! Tôi muốn giết anh!

Dương Tuyết Mạn tạm thời giảm xuống 100 điểm tinh thần lực, phát động Siêu Cường Mị Hoặc hướng về phía Chu Dương.

Nhưng mà, việc này không hề có hiệu quả gì, Chu Dương không chỉ tinh thần lực cao hơn Dương Tuyết Mạn nhiều mà còn có hiệu quả của Ý Chí Chiến Đấu Sục Sôi, làm Mị Hoặc suy yếu hơn phân nửa.

Chờ rơi vào trên thân của Chu Dương thì đã như gió nhẹ quất vào mặt.

  • Đây chính là thực lực và lá bài tẩy cuối cùng của cô à? Cô biết lúc này đã chọc giận tôi rồi không?

Chu Dương lần nữa dùng Động Sát Chi Nhãn nhìn đến thì, 72 điểm ác ý đã tăng đến 96 điểm rồi.

Thật là không biết hối cải mà.

Vốn tưởng rằng còn có thể hàng phục, bây giờ nhìn lại, người đàn bàn này chết cũng không hối cải.

  • Được rồi, trò chơi kết thúc!

Không đợi Dương Tuyết Mạn sử dụng ra đại chiêu Ác Linh Tiếp Xúc thì cô ta đã trực tiếp bị Chu Dương một chỉ đâm xuyên trái tim.

Dương Tuyết Mạn triệt để mất đi sinh lực.

  • Trò chơi của cô đã kết thúc, nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu!

Chu Dương cười lên, chờ đợi Dương Tuyết Mạn thi biến.

  • Thôi thì để cho cô trở thành nô lệ của tôi đi!

Chu Dương vận dụng dị năng Nước Nóng, vô cùng quen thuộc mà nhẹ mà bắt đầu thao tác trước kia.

Chỉ chốc lát sau Dương Tuyết Mạn một lần nữa sống lại, chỉ là ánh mắt trở nên ngốc trệ.

Nữ nô xong rồi!

Sắc mặt Mã Thiên Thành trở nên trầm xuống, người mình phái đi ra ngoài đối phó ván trượt màu xanh kia lại biến mất!

Chờ người mang theo thủ hạ chạy tới, chỉ thấy một phiến hài cốt.

  • Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào chặn tay trên.

Ván trượt Lục Ma không tự động công kích loài người, đương nhiên, đây là kết quả anh kiểm tra có được.

Vừa lúc thủ hạ mình có vũ khí học gia, nói không chừng còn có thể phát huy một chút tác dụng.

Mã Thiên Thành muốn thành lập một quốc gia, thống nhất thế giới, ánh mắt và tầm nhìn không thiển cận như người khác.

Thậm chí anh còn lấy thức ăn trân quý thời kì tận thế này, cung dưỡng cho nhà khoa học gia đó chế tạo vũ khí.

Một lần bị người khác biến trở thành kẻ đần độn.

Sự thật chứng minh Mã Thiên Thành quả thật có bản lãnh, đặc biệt là sau khi chiếm một khu quân sự, thực lực nhanh chóng tăng lên, ngay cả thủ hạ cũng từ lúc ban đầu chỉ có mấy chục người đến hiện tại đã hơn ba trăm người.

Thuộc hạ nắm giữ sức chiến đấu chiếm hai phần ba, còn dư lại tất cả đều là phụ nữ, trẻ em, loại gánh nặng này tuyệt đối không hề nhỏ.

Các căn cứ khác đã bị Hắc Giáp Trùng đánh cho ôm mình trốn chui như chuột, quân lính tan rã, duy nhất chỉ có anh có thể chống đỡ đến cùng, an toàn tích trữ trùng sống đến bây giờ.

Đương nhiên, từ khi phạm vi 50km không biết bị loại vũ khí nào đả kích, sau đó số lượng bầy trùng giảm lớn, ngày trải qua càng thoải mái hơn rồi.

  • Lão đại, ván trượt màu xanh lại xuất hiện!

Thủ hạ mang đến một tin tức, nghe thấy thế ánh mắt Mã Thiên Thành không khỏi sáng ngời.

  • Ván trượt Lục Ma này rất giống trong phim ảnh, không ngờ lại có thể có người chế tạo ra đồ khoa học kỹ thuật bậc này, nếu như có thể cho tôi nghiên cứu, thậm chí có thể trợ giúp anh nghiên cứu vũ khí mạnh mẽ hơn.

Học gia vũ khí hiểu rõ đã đến lúc mình có thể phát huy tác dụng.