Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 143: Không biết nên nói nó may mắn hay là bất hạnh nữa?




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


Batmobile chậm rãi chạy trên đường, bất tri bất giác đã tới khu vực ranh giới bức xạ hạt nhân.

  • Bíp! Bíp! Bíp! Bức xạ hạt nhân ở phía trước đã vượt chỉ tiêu!

Lúc này, ván trượt Lục Ma điên cuồng nhắc nhở, chỉ số bức xạ hạt nhân đã đạt đến mức nguy hiểm thấp.

Nếu ở lâu trong khu vực bức xạ hạt nhân thì sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

Nhưng mà Chu Dương không cần phải lo lắng về chuyện nhỏ này, thông qua việc cứu chữa Nữu Nữu thì Chu Dương đã biết sinh mệnh chi lực có thể giải quyết vấn đề bức xạ hạt nhân.

Ngay cả khi có ai đó chết rồi thì Chu Dương cũng có thể làm cho người nọ sống lại mà.

Tốc độ xe của Batmobile không giảm, tiếp tục tiến vào khu vực bức xạ.

Nơi này hoang vu hơn nhiều so với bên ngoài, hoàn toàn không một bóng người hay con vật nào.

Trên đường hiếm nhìn thấy được thảm thực vật màu xanh lục, thỉnh thoảng còn có từng cái cây với hình dáng cực kỳ quái dị, chỉ có vài miếng lá cây khô vàng, trên thân cây thì có mấy cái bướu mọc ra, nhìn rợn cả người.

  • Cứu tôi với!

Đi gần một giờ thì rốt cuộc cũng nhìn thấy một sinh mệnh đầu tiên, là một nhân loại.

Dáng vẻ của anh ta rất quái dị, tỷ lệ tứ chi cực kỳ mất cân đối, đặc biệt là hai chân, nó không chỉ lớn gấp ba lần bình thường, nhìn qua giống như hai cái cây xương rồng. Toàn thân anh ta phủ đầy những đốm đỏ, da thịt thì trong suốt rất giống như bị lột da.

Dáng vẻ như vậy thật sự là làm người khác không dám nhìn thẳng, vừa liếc mắt một cũng cảm giác toàn thân nổi lên một lớp da gà.

Chu Dương đã nhận thấy người này không còn sống được bao lâu, quả nhiên, xe vừa mới tới gần thì người đã không còn thở nữa.

  • Thật là tai hoạ!

Không giống với việc biến thành Zombie do bị cắn, bức xạ hạt nhân càng đáng sợ hơn, cũng càng khó để phòng ngừa hơn.

Nó bao phủ ở khắp nơi, len lỏi trong từng ngóc ngách.

Cho dù bị nhiễm bức xạ hạt nhân sẽ không tử vong ngay lập tức, nhưng mà ảnh hưởng của nó lại là cả đời, nó gây ra bệnh ung thư, mất khả năng sinh dục, quái thai, đột biến gen.

Không giống với Zombie, chỉ cần tìm một chỗ ẩn núp thì bạn còn có thể sống thêm mười ngày, nửa tháng.

Nhưng nếu đi vào ở khu vực nhiễm bức xạ nặng, có thể sống được hai, ba ngày là đã coi như là mạng lớn.

Cũng may đây chỉ là một quả bom hạt nhân loại nhỏ, khu vực bức xạ không tính quá rộng, phạm vi ảnh hưởng không rộng.

Chẳng trách các quốc gia lớn ngăn chặn việc sử dụng hạt nhân, dùng thứ này chính là đang tự thu hẹp khu vực sinh tồn của nhân loại.

  • Không biết bom hạt nhân dùng để đối phó thứ gì?

Chu Dương đi nửa ngày vẫn không phát hiện thi thể nào của Zombie, anh hoài nghi Zombie không phải mục tiêu đối phó của bom hạt nhân, mà là những thứ khác.

Không áp lực về bức xạ hạt nhân, Chu Dương căn cứ vào nhắc nhở độ dày bức xạ của ván trượt Lục Ma tiến vào trung tâm của vụ nổ.

Với tốc độ của Batmobile thì chỉ cần mất nửa tiếng để tới nơi.

Ở nơi đó có một ao to, bên trong là một thứ dạng lỏng màu đen sền sệt đang lưu chuyển, bao trùm cả ao, nhìn qua như là đang di chuyển một cách có quy luật hoặc như là đang hô hấp.

Động Sát Chi Nhãn truyền đến tin tức.

« Hắc Dịch Nguyên Ma (yên lặng)

Nguyên Ma trong trạng thái bị thương, bị mất hình thái, âm thầm dự trữ lực lượng, kết thúc ngủ đông thì nó sẽ phục sinh.

Ma Hóa Hắc Dịch (A+): Lây nhiễm ký sinh, mục tiêu nhiễm phải hắc dịch thì sẽ trở thành ký sinh giả của nó, khi Hắc Dịch Nguyên Ma phục sinh thì sẽ biến mục tiêu thành nô lệ. »

  • Tụi bây là ai? Nơi này là địa bàn của tụi tao, không phải nơi mà tụi bây nên tới!

Có hai nhân loại đi ra từ cái ao bên cạnh, trên người họ phủ một lớp dịch đen như là mực tàu, chỉ chừa lại hai cái kính phòng hộ đeo trên mặt còn tính là sạch sẽ.

Chu Dương cảm nhận được hơi thở của hắc dịch trên người họ, đó cũng chính là Hắc Dịch Nguyên Ma trong ao.

  • Lẽ nào mày tới đây để mua hắc dịch phòng bức xạ? Chắc giá, một ký một trăm cân thức ăn, không nhận tiền mặt.

Chu Dương lắc đầu, cười nói:

  • Nếu tôi muốn thứ này thì cướp là được, hà tất còn phải tốn thức ăn mua từ mấy người?

  • Mày!

Hai người vừa mới chuẩn bị trở mặt, không ngờ Chu Dương lại lắc đầu lần nữa.

  • Tôi không cần cái thứ ghê tởm này, chỉ là tạt ngang qua đây, thuận tiện giải quyết ma đầu thôi.

Cho dù thứ hắc dịch này có thể phòng bức xạ thì Chu Dương cũng sẽ không hiếm lạ. Ai biết thứ này có phải thứ bài tiết của hắc dịch Nguyên Ma hay không, nghĩ tới việc phải thoa thứ này lên người, mới nghĩ thôi mà đã muốn ói.

  • Nếu không mua thì còn không mau cút đi! Nếu không thì đừng trách tụi tao không khách khí!

Mặc dù không thấy được sắc mặt của hai người kia, nhưng nghe giọng điệu thì Chu Dương cũng biết là họ đang rất khó chịu.

  • Hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, muốn thả một cây đuốc ở chỗ này được không?

Hắc Dịch Nguyên Ma ăn một phát đạn hạt nhân không chết, ở chỗ này hồi sức, ai ngờ không biết sao xui xẻo lại gặp phải mình.

Không biết nên nói nó may mắn hay là bất hạnh nữa?

Không biết có thể thuận tay kiếm chút tích phân hay không đây?

  • Mày đang nói cái chó... Chào đại ca!

Họ đang muốn đuổi người thì lại thấy trên bàn tay Chu Dương lóe lên một ngọn lửa màu đỏ rực, nhiệt độ nóng bỏng đến mức tóc trên đầu cả hai khô héo.

Chu Dương không thèm để ý hai người kia, anh tiện tay ném ngọn lửa vào trong ao hắc dịch.

Hình như cảm nhận được nguy hiểm, hắc dịch Nguyên Ma chuẩn bị cưỡng ép hồi phục.

Nhưng mà chỉ tiếc là đã muộn, sóng lửa quay cuồng, cho dù nó ở thời kỳ cường thịnh nhất thì cũng chưa chắc chống đỡ được, càng không cần phải nói hiện tại.