Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 149: Ám Thành, Bảo Bối Của Mấy Người Đều Là Rác Rưởi!




  • Mấy người nói mục đích tới đây lần này đi, chắc không phải chỉ là đơn thuần nhắc nhở tôi phá hư thành Budrag phải không!

  • Mấy người muốn mời tôi cùng đi mạo hiểm tòa thành bên cạnh, chẳng lẽ còn có bí mật muốn giấu giếm tôi?

Ánh mắt của Chu Dương rà soát ở trên mặt đám người này, đương nhiên, thông qua người chưởng khống ký ức thì anh cũng đã biết ý nghĩ của họ.

Cho đến bây giờ, biểu hiện vẫn còn tính là chân thành.

  • Chúng tôi cũng không giấu giếm cậu nữa, thành Budrag được chia làm Minh thành cùng với Ám thành.

  • Minh thành chính là tòa thành mà hiện giờ chúng tôi đang đứng, cuộc sống dưới ánh mặt trời, là nơi mà chúng ta đã nhìn thấy.

  • Có điều trong tối còn có một tòa thành mà chúng ta không cách nào thấy được, chúng tôi gọi nó là Ám Thành.

  • Thành Budrag đã tồn tại không biết bao lâu rồi, mỗi một lần đều sẽ bước vào thứ nguyên và vị diện khác. Nhưng mà ngoại trừ nhân loại ra thì tại sao thời gian dài như vậy lại không nhìn thấy những sinh vật khác tiến vào? Lẽ nào họ đều lưu lại ở thứ nguyên khác à?

  • Chúng tôi suy đoán, họ đều núp ở trong Ám Thành, nói không chừng hiện tại đang quan sát chúng ta.

  • Cậu có muốn thăm dò bí mật của thành Budrag không? Cậu có muốn khống chế tòa thành thần kỳ này không? Cậu có muốn...

Trưởng nghị viên lảm nhảm không ngừng, một câu tiếp một câu, không biết còn tưởng rằng anh ta là thành viên của tổ chức bán hàng đa cấp nào đó.

  • Không muốn!

Chu Dương cười tủm tỉm nói một câu, suýt nữa làm trưởng nghị viện nghẹn chết.

-...

  • Có chuyện nói rõ ràng, lần này chúng tôi tới đây là vì muốn hợp tác với cậu, mời cậu liên thủ với chúng tôi để đánh vỡ vách ngăn giữa Minh Thành cùng với Ám Thành, bước vào Ám Thành.

  • Cho dù chuyện thành công hay không thì chúng tôi đều sẽ không để cho cậu thua thiệt. Ngoại trừ phần quà nhỏ lúc trước thì còn có hậu lễ chân chính.

Họ cười rất rạng rỡ, mỗi người đều lấy ra một hộp được bao bọc tinh xảo đưa cho Chu Dương.

  • Đây chính là hậu lễ của các người à?

Sắc mặt Chu Dương cổ quái, thông qua việc đánh cắp suy nghĩ của bọn anh thì anh đã sớm biết đây là thứ gì.

Ngược lại thì ánh mắt chúng nữ vây xem bên cạnh đều sáng ngời, mở quà là việc các cô thích nhất.

  • Tôi biết cậu là dị năng giả mạnh mẽ, thực lực xuất chúng, nhưng mà các cô gái bên cạnh anh vẫn là người bình thường, vì vậy chúng tôi nguyện ý dâng ra quả siêu phàm. Nó có thể làm cho các cô ấy trở thành siêu phàm giả, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ, đây là bảo vật vô giá.

Chúng nữ hào hứng mở ra cái hộp mà đám người kia trịnh trọng đưa tới, nhưng mà vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, sắc mặt các cô lại xụ xuống trong nháy mắt.

Trưởng nghị viện vẫn còn nói dông dài:

  • Vật này hiếm có vô cùng, toàn bộ thành Budrag cũng không mấy quả, lần này chúng tôi đã lấy vật báu áp đáy hòm ra để chứng minh thành ý của mình.

Thấy Chu Dương còn chưa bị lay động, trưởng nghị viện chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ.

  • Đây là một quả siêu phàm cao giai, năng lực mà nó thức tỉnh không phải bình thường, chỉ có một quả, bỏ lỡ cơ hội lần này cũng sẽ rất khó gặp lại lần nữa.

Nhìn thấy trưởng nghị viện lấy ra quả siêu phàm cao giai, đám người kia đều nở nụ cười rạng rỡ, họ tin chắc Chu Dương sẽ không từ chối.

Ăn một quả siêu phàm cao giai là có thể thức tỉnh một loại năng lực siêu phàm mạnh mẽ, không ai sẽ không động tâm với thứ này.

  • Tại sao các người lại cầm mấy thứ rác rưởi này tới lừa gạt chúng tôi chứ?

Miêu Linh Nhi nhìn thấy quả siêu phàm bên trong hộp, khinh thường bĩu môi, tiện tay vứt cái hộp quà sang vừa.

Mọi người thấy vậy đều cau mày, quả siêu phàm trân quý như vậy, tại sao người này lại có thể không tôn trọng như vậy chứ?

  • Mấy quả này tuyệt đối ăn không ngon! Tôi thích màu đỏ, ăn rất là ngọt.

Nói rồi Miêu Linh Nhi trở về bưng một mâm trái cây ra, bên trong chứa mười mấy linh quả cao giai, sau đó cô cầm chúng lên ăn như là trái cây.

Mọi người vừa nhìn thấy như vậy, ánh mắt đờ đẫn.

Trong mâm đều là quả siêu phàm cao giai...

Miêu Linh Nhi nhìn thấy cao tầng thành Budrag đưa mắt nhìn mình, cô vội vàng che mâm trái cây lại, cảnh giác nói:

  • Đây là đồ ăn vặt của tôi, không cho mấy người ăn đâu!

Khoé miệng mọi người co giật mấy cái, không ngờ thứ họ coi như trân bảo thì lại là đồ ăn vặt của mấy người phụ nữ này.

Đả kích này cũng quá lớn rồi...

Thậm chí khiến cả đám hoài nghi nhân sinh.

  • Các người có nhiều quả siêu phàm lắm à?

Bộ trưởng dị năng tương đối nóng nảy, ông là người đầu tiên không kềm chế được lên tiếng.

  • Không nhiều lắm, chừng mấy chục vạn thì phải!

Tiểu Loli thành thật trả lời, không ý giấu giếm.

  • Đáng tiếc chỉ có vài loại khẩu vị thôi...

Hơn mấy chục vạn quả siêu phàm...

Đây là một con số kinh khủng tới cỡ nào, nó có thể tạo ra hơn trăm ngàn dị năng giả.

Ánh mắt họ đều thay đổi, nếu như không Chu Dương ở đây thì họ tuyệt đối sẽ cầm kẹo que dụ dỗ Miêu Linh Nhi trao đổi quả siêu phàm. Đáng tiếc cả đám đã kiến thức thực lực của Chu Dương, cho nên hiện tại có cho bọn anh mười cái lá gan thì họ cũng không dám.

Lúc trước mọi người chỉ mãi đánh giá Chu Dương về mặt thực lực, không ngờ ngay cả tài lực của người này cũng không phải là thứ mà họ có thể so sánh nổi.

Thậm chí toàn bộ thành Budrag cộng lại cũng không sánh bằng một cọng tóc của Chu Dương.

  • Chẳng hay ngài có ý định bán quả siêu phàm không? Vô luận ngài nói yêu cầu gì thì chúng tôi chắc chắn sẽ tận lực thỏa mãn.

Trong lúc vô thức thì họ đã dùng xưng hô tôn kính với Chu Dương.

  • Không bán, tôi còn muốn làm nước trái cây.

-...

Đây là quả siêu phàm đấy, như vậy quả là quá lãng phí của trời!

Nhưng mà họ lại không dám can thiệp vào quyết định của Chu Dương, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ thất vọng.