Trưởng nghị viện tiến lại gần Chu Dương, thần bí nói:
???
Người này muốn đưa con gái cho mình?
Đối với loại chuyện này, dĩ nhiên là... Làm rất đẹp.
Ánh mắt của tôi rất cao, không biết dung mạo của cô ấy xinh đẹp không?
Năm nay bao nhiêu tuổi? Có còn trong sạch hay không?
Chu Dương là một người rất thích giúp đỡ người khác, giúp đỡ trưởng nghị viện giải quyết phiền toái cũng là việc thường tình.
Bộ trưởng dị năng vội vàng kéo trưởng nghị viện ra, bu lại Chu Dương.
Nhưng mà Không đợi anh nói xong thì Chu Dương đã cắt đứt không khách khí chút nào.
Những lời này như mũi tên ghim vào tim!
Bộ trưởng dị năng sờ mớ râu quai nón trên đầu mình (hói), không phản bác mà chỉ ngửa mặt nhìn trời xanh.
Đã có lúc mình cũng từng là soái ca...
Mấy lời giới thiệu của những người này đều quá không đáng tin cậy, Chu Dương quả quyết từ chối hết tất cả.
Nói giỡn, anh muốn tìm mỹ nữ, cùng nhau giao lưu chuyện nhân sinh và lý tưởng một cách vui sướng, lên tới thiên văn, xuống đến địa lý, mà không phải là mở nhà trẻ.
Nhóm cao tầng thành Budrag lộ vẻ mặt u oán nhìn Chu Dương, giống như đang cảm thán con gái mình đã bỏ lỡ một cơ duyên lớn.
Giống người con rể vừa đẹp trai, thực lực mạnh mẽ lại còn có tài nguyên khổng lồ như Chu Dương quả thật là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Trưởng nghị viện nhanh chóng bừng tỉnh, ông đã thăm dò ra được tính tình Chu Dương, đương nhiên là phải thuận theo tính khí của anh ta.
Đúng vậy! Nói không chừng chúng tôi sẽ tìm được bảo vật ở các vị diện khác nữa đấy! Chắc chắn không thể bỏ qua.
Nói không chừng còn có mỹ nữ dị tộc, ví dụ như Hồ Nữ, Miêu Nữ gì đó...
Sắc mặt Chu Dương trở nên vô cùng nghiêm túc, bày ra dáng vẻ chính nghĩa lăng nhiên.
Mọi người âm thầm bật ngón cái cho trưởng nghị viện, quá đỉnh!
Các em ở lại đây đi, nếu có ai dám đến gây sự thì cứ việc đánh chết họ!
Đúng rồi, cho anh mượn Nhị Ngốc một chút!
Nhìn thấy Nhị Ngốc còn đang ngáy ngủ, Chu Dương lập tức xách nó đi theo, không chút nghĩ ngợi.
Nếu mà đi vào Ám Thành gặp phải nguy hiểm gì thì còn có thể để Nhị Ngốc làm bao cát chắn ở lúc mấu chốt.
Vừa vặn nhiệm vụ thuần dưỡng rồng cũng sắp kết thúc, hôm nay hố nó một phen cũng rất tốt.
Nhị Ngốc còn hơi ngây ngốc, nó liếc nhìn Chu Dương rồi lại không quan tâm nhắm mắt lại, ngủ ngáy khò khò.
Chu Dương vác Nhị Ngốc trên vai rồi nhìn về phía mấy người cao tầng thành Budrag còn đang đờ đẫn, nói:
Mấy người đi trước dẫn đường đi.
Đây là... Rồng?
Thật sự là rồng!
Cả đám lập tức vây quanh Nhị Ngốc, không ngờ có ngày mình có thể tận mắt nhìn thấy loài vật trong truyền thuyết này.
Rốt cuộc thì Chu Dương lừa gạt được thứ này ở đâu vậy?!
Tại sao ngay cả rồng mà anh ta cũng có!
Cả đám càng xem Chu Dương càng cảm thấy người này hết sức thần bí, may mắn là họ không ra tay với Chu Dương vì bảo vật không gian, nếu không hiện tại đã sớm bay màu.
Nhị Ngốc vểnh tai lên, nhưng sau đó lại tiếp tục rũ xuống.
Nó lười để ý cái tên chủ nhân ngu xuẩn này, có thời gian nói chuyện với người này thì mình có thể đánh một giấc ngon lành.
Nhẫn nhịn nửa ngày, họ chỉ có thể nói một câu cảm khái như vậy.
Đoàn người đi vào sâu bên trong lâu đài cổ, dưới đất có một cửa ẩn, dọc theo cửa ẩn đến tầng hầm.
Một vật giống như mặt gương được đặt ở nơi sâu nhất trong bóng tối, nó được gắn cố định ở trên tường và phản chiếu ra khuôn mặt của mọi người.
Có điều người trong gương lại có một loại quỷ dị không thể diễn tả bằng lời.
« Kính Budrag: Đây là một ma kính không gian, một phần của thành Budrag, thông qua nó có thể tiết lộ ra một mặt mà thành Budrag không muốn người khác biết tới.
Năng lực: Rót năng lượng siêu phàm vào thì có thể qua lại các Ám Thành khác.»
Các Ám Thành khác?
Chẳng lẽ không phải chỉ có một Ám Thành à?
Chu Dương đã sớm biết sự tồn tại của mặt kính này thông qua trí nhớ của đám người kia, có điều bọn anh làm việc quá cẩn thận, rất sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Cả đám vẫn luôn quan sát không dám mở ra và bước vào, rất sợ đưa tới sự uy hiếp không cần thiết.
Sau khi nhìn thấy Chu Dương lộ ra thực lực kinh người, họ mới thay đổi ý tưởng ban đầu.
Đảo mắt quan sát mặt kính kia một vòng, trên mặt Chu Dương hiện lên một nụ cười.
Nếu đã đến nơi này thì dĩ nhiên là muốn đi những nơi khác xem, có như vậy mới không uổng công mình đi lần này.
Chu Dương rót năng lượng vào kính Budrag khiến ánh sáng của nó càng thêm rực rỡ, một cánh cửa hoàn toàn được hình thành từ năng lượng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trước mặt Chu Dương đã xuất hiện hơn ba mươi hình ảnh được huyễn hoặc của thành phố Budrag, Chu Dương lựa chọn bước vào cái sáng ngời nhất.
Những người khác rối rít đi theo phía sau, cuối cùng thân hình của đoàn người hoàn toàn bị nuốt chửng.
Đến khi cánh cửa ánh sáng biến mất thì tầng hầm lại chìm vào trong đêm tối lần nữa.
Vù vù!
Chu Dương chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lỗ tai đều là tiếng vù vù, có một loại cảm giác mất trọng lực.
Anh ngẩng đầu lên rồi đưa mắt đánh giá xung quanh. Trước mắt thì nơi này vẫn là căn phòng dưới đất kia, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Cụ thể là khác ở chỗ nào thì mọi người lại không thể nói rõ được.
Thân hình của trưởng Nghị viên được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu vàng kim, giống như là khoác lên mình một áo giáp bằng vàng, bảo vệ toàn bộ chỗ quan trọng của bản thân.
Họ xuyên qua tầng hầm rồi đi ra lâu đài cổ, sau đó sự chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn bởi từng sinh mệnh có hình dáng như nhân loại.
Lỗ tai nhọn, tròng mắt hơi đen, vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn qua giống như là Tinh Linh trong truyền thuyết.