Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Ban đầu không ai có chú ý tới Nhị Ngốc, nguyên nhân là do nó quá nhỏ, kích thước của rồng bình thường ít nhất cũng là một trăm mét, cho nên lúc này mọi người mới nhìn lầm.
Nhị Ngốc không thèm để ý Tinh Linh Hắc Ám quỳ dưới đất, nó ngoe nguẩy cái đuôi đi tới bên cạnh Chu Dương, đầu lưỡi duỗi ra ngoài, nước miếng tràn lan.
Nếu bỏ qua bề ngoài, chỉ xem động tác và thần thái thì Nhị Ngốc hoàn toàn không khác gì một chú chó chân chính.
Chu Dương cười nhìn Tinh Linh quỳ đầy đất, cảm thấy Nhị Ngốc làm rất tốt, lại thưởng nó thêm một đùi gà.
Từ trong ký ức của Emily, Chu Dương đã biết rồng có địa vị rất quan trọng trong lòng Tinh Linh Hắc Ám, cho nên lúc này anh mới cố ý để cho Nhị Ngốc hiển uy, tránh cho việc bị áp tải giống như phạm nhân, kết quả rất xuất sắc.
Emily hết nhìn Chu Dương rồi nhìn sang Hắc Long như là một con thú cưng, thần sắc của cô trở nên phức tạp, cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Rồng là sinh vật cao ngạo nhất, từ trước đến giờ đều là người khác thần phục với rồng, cho tới bây giờ cô chưa từng nghe nói rồng làm thú cưng cho người khác.
Emil hít thở sâu một hơi, tâm trạng chậm rãi bình phục lại.
Cô há miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì.
Emily tin tưởng nữ vương chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này, cho nên cô cũng không cần quan tâm chuyện này nữa.
Lúc này thì đãi ngộ của Chu Dương đã hoàn toàn khác lúc ban đầu, thị vệ cũng được đổi thành nữ Tinh Linh như mong muốn của Chu Dương.
Chu Dương nhìn chằm chằm các thị vệ nữ, bày ra dáng vẻ tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng.
-...
Nơi sâu nhất trong lâu đài cổ, nữ vương Tinh Linh đội vương miện trên đầu, ngồi ở vương tọa trên cao. Nữ vương không giống như với những Tinh Linh bình thường khác, trên đầu cô ta còn mọc một thứ tựa như là sừng rồng.
Cô ta là Long Tinh Linh!
Nữ vương Tinh Linh chống cằm bằng một tay, gương mặt tinh xảo, không tìm được chút tỳ vết nào.
Cô ta tựa như tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian, nhan sắc hoàn toàn không kém cạnh chút nào so với Miêu Nữ Dương Tuyết Mạn khi đeo Thiên Huyễn Diện.
Một lát sau, Chu Dương và Nhị Ngốc bị thị vệ nữ Tinh Linh mang tới, trong nháy mắt, hơi thở của Nhị Ngốc lập tức hấp dẫn ánh mắt của nữ vương Tinh Linh, cô ta không nhịn được kinh hô:
Rồng con!
Mỹ nữ đừng sợ, nó là thú cưng của tôi!
Chu Dương nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đánh giá khuôn mặt của nữ vương.
Nữ vương Tinh Linh hoàn toàn không bình tĩnh, cô nhìn sang Chu Dương, đôi mắt như muốn phun lửa.
Đây là rồng!
Là sinh vật cao quý nhất, thiên tư mạnh nhất và cũng là sinh vật mạnh mẽ nhất trên thế giới.
Huyết mạch cao quý như thế há có thể nhận nhân loại làm chủ!
Nữ vương Tinh Linh vẫn luôn coi việc mình có huyết mạch của rồng là sự tự hào, trong mắt cô không chấp nhận một hạt cát, đương nhiên là không thể chịu đựng loại chuyện này xảy ra được.
Nhân loại! Hắc Long há có thể làm nô bộc cho anh!
Mặc kệ anh lấy loại phương thức nào trộm được trứng rồng! Tôi sẽ trừng phạt anh!
Từng luồng năng lượng màu đen dập dờn xung quanh Nữ vương Tinh Linh, một vòng tiếp tục một vòng, hình thành một vòng sáng đen mang tính hủy diệt.
Sau đó lại sợ nó lười biếng, Chu Dương lại bổ sung một câu:
Hai mắt Nhị Ngốc sáng lên, nó ngẩng đầu, cao ngạo nhìn Nữ vương Tinh Linh.
Long Tinh Linh thì sao chứ?
Trong mắt Long Tộc thì cũng không khác gì món đồ chơi!
Nó ngăn trước mặt Chu Dương, trong miệng phun ra long tức màu đen.
Vòng sáng hủy diệt còn chưa kịp phát uy thì đã yên lặng dập tắt.
Long Tinh Linh phần lớn là Tinh Linh có huyết mạch từ Hắc Long, lực lượng của họ nhiễm máu rồng, truỵ lạc trở thành sinh vật mới, nắm giữ một ít bí kỹ Long Tộc.
Đối phó với những chủng tộc khác có lẽ không bất lợi, nhưng nếu dùng để đối phó với rồng thì quả là làm trò cười.
Lỗ mũi Nhị Ngốc thở phì phì, mắt rồng nhìn chằm chằm Nữ vương Tinh Linh, long diễm hủy diệt như ẩn như hiện ở trong miệng.
Đừng xem Nhị Ngốc hiện tại còn nhỏ, nhưng nó là Tử Vong Chi Dực, mức độ tôn quý há có thể so sánh với Hắc Long bình thường? Ngay cả long diễm cũng cao hơn mấy cấp bậc so với long diễm thông thường.
Ánh mắt Nữ vương Tinh Linh nhìn về Chu Dương càng ngày càng lạnh lẽo, đáng chết, tên này có thể khống chế rồng.
Cô không phải loại người cổ hủ, nhớ tới Chu Dương cầm thức ăn mê hoặc Nhị Ngốc nên vội vàng phân phó Tinh Linh bên cạnh chuẩn bị thức ăn.
Trong chốc lát thì từng mâm thức ăn không biết tên được đưa ra, tỏa ra hương thơm nồng đậm mê người.
Nhị Ngốc trước đó còn vẻ mặt tràn đầy địch ý, tuy rằng hiện tại nó vẫn duy trì tư thế giương miệng nhắm ngay Nữ vương Tinh Linh, nhưng mà long diễm đã tắt, ánh mắt không ngừng nhìn về từng mâm thức ăn xa xa.
Nữ vương Tinh Linh chủ động cầm một khối thức ăn đưa tới bên miệng Nhị Ngốc, mùi thơm thức ăn không ngừng chui vào lỗ mũi nó.
Thơm quá xá!
Thật sự là muốn cắn một miếng!
Nó liếc nhìn Chu Dương một, thấy anh gật đầu rồi thì mới há miệng gặm một khối lớn, sau đó vùi đầu ăn một cách điên cuồng.
Nữ vương Tinh Linh thấy Chu Dương gật đầu, hảo cảm của cô với người này lập tức tăng lên một chút.
Nữ vương Tinh Linh đã thấy rõ, Chu Dương nắm giữ năng lực khống chế rồng, cho dù cô muốn ra tay với Chu Dương thì rồng cũng sẽ trở mặt với cô.
Cô không muốn làm rồng bị thương tổn dù chỉ là một chút, huống chi, thiên phú của Nhị Ngốc dị bẩm, cho dù vẫn còn là ấu niên thì cũng đã có thể sánh bằng với rất nhiều rồng trưởng thành, cô tự nhận mình không phải là đối thủ của nó.
Chứng kiến thiên phú của Nhị Ngốc, Nữ vương Tinh Linh càng thêm xác định ý nghĩ muốn đoạt Nhị Ngốc khỏi tay Chu Dương.
Nữ vương Tinh Linh bổ sung thêm một câu.
Vì đạt được Nhị Ngốc, Nữ vương Tinh Linh nguyện ý trả một giá thật là lớn.
Chu Dương sờ cằm một, ánh mắt đánh giá thân thể Nữ vương Tinh Linh rồi đột nhiên cười một tiếng:
Nếu mà tôi muốn cô thì sao?
Nhân loại, ngươi quá to gan, quả là quá mức càn rỡ!
Nữ vương đại nhân không phải tinh linh mà ngươi có thể mơ tưởng!