Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 577: Không ai có thể khiến cho ta làm Thiểm Cẩu, bản demo kết thúc, các ngươi nên chết rồi!




Đừng nói đến Chuẩn Thánh, cho dù Thánh Nhân thật sự có đến đi nữa, thì hắn vẫn tát cho chết.

“Các ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Chu Dương cũng lười nói nhảm với lũ cá này, nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay một phát.

Sức mạnh vô hình ngưng tụ thành chưởng ấn, hai Đại Yêu trực tiếp bị chưởng ấn tát vào.

Đến khi chưởng được nâng lên, hai Đại Yêu Chuẩn Thánh là Kế Mông và Quỷ Xa đều đã trở thành một bãi thịt nát.

Những Tam Vượng Kim Ô đi theo đều trợn tròn mắt, bọn họ đợi một lúc, cuối cùng vẫn không thấy hai Đại Yêu cấp Chuẩn Thánh kia sống lại.

.

...

...

Làm sao có thể được? Với thực lực đã đạt đến đẳng cấp như bọn họ, đã có thể tái sinh từ một giọt máu, không thể bị giết dễ dàng như vậy được.

Nhưng ở trước mặt Chu Dương, hắn làm sao có thể lại như bắt nạt một con cừu non, không hề có sức phản kháng.

“Họ thực sự đã chết rồi...” Không thể cảm nhận được hơi thở của linh hồn trong máu thịt nữa, đồng nghĩa với việc thể xác và tinh thần đều đã bị huỷ diệt.

Giơ tay múa chân nhẹ nhàng tiêu diệt hai Đại Thánh của Yêu Tộc, thực lực khủng khiếp này là đẳng cấp gì chứ? Họ đến để định để Kế Mông và Quỷ Xa ra tay thay họ, giết chết cái tên loài người cả gan làm loạn này, kết quả là…

Uy lực của một chưởng mà lại đáng sự như vậy.

Thực lực đáng sợ gì đây chứ? Còn ai có thể giết chết được hai Chuẩn Thánh chỉ bằng một chưởng?

Câu trả lời đã quá sinh động rồi.

Chỉ có Thánh Nhân! Duy chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được điều này.

Con người này lại có thể là một Thánh Nhân!

Lời nói của tên Lục Áp giả vừa nãy quả nhiên là thật! Uy lực của Thánh Nhân, bọn họ cũng không hiểu rõ.

Bọn họ có Thần Uy Thông Thiên Triệt Địa, đừng nói đến cái khác, chỉ cần nhảy ra Thời Quang Trường Hà, không thuộc ngũ hành cũng khiến cho người ta tuyệt vọng.

Thánh Nhân vạn kiếp sẽ không bao giờ chết, không biết có bao nhiêu người mơ đến cảnh giới tối cao.

Tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ rằng con người lại có thể làm được điều đó.

Thật không thể tin được! Như vậy, những gì Lục Áp nói có phải là sự thật không? Bọn họ đến từ tương lai!

Lục Áp này có phải là Lục Áp thật không?!

Lục Áp của tương lai!

Ánh mắt của Lục Áp có chút phức tạp, cho tới giờ khắc này, hắn rốt cục đã hiểu được mọi chuyện.

Vì sao đường đường là Tam Vượng Kim Ô lại trở thành thú cưng của người khác.

Bởi vì chủ nhân là thực lực Thánh Nhân tối cao!

“Các ngươi đang muốn giết ta sao?”

Chu Dương cười rất lạnh, cửu đại Tam Vượng Kim Ô nhìn với vẻ mặt khiếp sợ.

Mọi người đều biết tên Đại Lão này là Thánh Nhân, bọn họ làm sao dám tiếp tục xúc phạm hắn?

Đây không phải là tự tìm cái chết sao?

“Chúng ta đã sai rồi!”

Đối mặt với một tên Đại Lão Chu Dương đáng sợ như vậy, bọn họ đành phải cúi đầu.

Sống dù sao cũng tốt hơn tất cả mọi thứ.

“Sai rồi ư?”

“Chỉ một câu sai rồi thì có thể hết chuyện sao?”

“Trước đây ta đã cho các ngươi một cơ hội rồi!”

“Các ngươi còn không biết trân quý, lại đến đây tìm đường chết!”

“Thực sự nghĩ ta là kẻ dễ bị bắt nạt sao? Hay các ngươi nghĩ rằng có thể đứng trên đầu và ị thẳng vào ta?”

Giọng nói của Chu Dương ngày càng lấn át, tiếng cuối cùng thì như tiếng sấm vang vọng khắp Cửu Thiên, dù là có cách đó đến hàng vạn dặm thì vẫn có thể nghe thấy được.

Những con chim, con thú hay yêu ma gần đó sợ hãi nằm xuống đất, không dám cử động nửa bước, như thể chúng đang bày tỏ sự khuất phục.

Thậm chí một vài con quái vật nhát gan còn sợ đến mức tè ra quần.

Duy chỉ có con người là không bị ảnh hưởng, hình như không có chuyện gì xảy ra.

“Chủ nhân, xin ngươi khai ân...” Lục Áp Đạo nhân bày ra vẻ mặt chua xót, bước tới giúp huynh đệ tỉ muội của mình cầu xin.

Hắn đã cảnh báo họ trước đó, nhưng họ lại không tin, vậy hắn còn có thể làm gì được chứ?

“Ta đã nể mặt ngươi một lần rồi!”

“Ngươi phải nhớ rõ một điều, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không phải chủ nhân của ta! Ngươi không tư cách cầu xin ta!”

Giọng nói của Chu Dương rất lạnh lùng, sở dĩ hắn cho Lục Áp Đạo nhân một chút mặt mũi là bởi vì trước đây hắn đã từng giúp đỡ bản thân, nhưng không có nghĩa là hắn đã nương tay hết lần này tới lần khác.

Nếu không, những người khác sẽ nghĩ rằng bản thân yếu đuối dễ bị bắt nạt.

Cơ hội đã được trao cho các ngươi rồi, không biết trân trọng thì còn có thể trách ai cơ chứ.

Chu Dương vung lòng bàn tay lên, sức mạnh vô hình ngưng tụ trong lòng bàn tay, toát ra tất cả hơi thở hủy diệt.

Mãi đến tận lúc này, cửu đại Kim Ô mới cảm nhận được tai họa ập đến, chúng biến đổi trở lại hình dạng Tam Vượng Kim Ô, nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.

Còn không chạy, họ sẽ ở lại đây mãi mãi.

“Muốn chạy! Đã muộn rồi!”

Khoảnh khắc tiếp theo đó, ánh sáng vụt qua, cả chín Kim Ô đều biến mất, như thể chúng chưa từng tồn tại trên đời.

“Ư...”

Lục Áp Đạo nhân không khỏi thở dài một hơi.

Sở dĩ hắn muốn tới thời kì cổ đại này, chính là muốn thay đổi vận mệnh của anh chị em của mình.

Kết quả, bọn họ không chết trong tay Đại Bôn, mà là chết trong tay Đại Ma Vương Chu Dương.

Nếu chết trong tay của Đại Bôn, với thực lực hiện tại, hắn vẫn có thể báo thù cho người thân.

Nhưng Đại Ma Vương Chu Dương... chỉ cứu được một Thất Muội, thì cũng là tốt lắm rồi.

Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ tồn tại chưa đầy một giây, ngay sau đó, hiệu ứng bươm bướm đã được kích hoạt, sức mạnh của sửa chữa thời gian và sức mạnh của quy tắc rơi vào cơ thể.

Cơ thể của Lục Áp Đạo nhân là hoá thành hư ảo, như thể bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới.

Lục Áp của quá khứ đã chết, Lục Áp của tương lai chắc chắn cũng sẽ không thể tồn tại.

Đây là sức mạnh nguyên thuỷ của các quy tắc.

Đây cũng là lý do tại sao Hồng Quân và nhiều Thánh Nhân đã đặt ra các quy tắc.

Nếu không, họ sẽ tự ý quay về quá khứ, can thiệp vào một việc gì đó, đem lại ảnh hưởng rất quá lớn.

Hiệu ứng bươm bướm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của thế giới.

Dưới Thánh Nhân thì sẽ càng thêm hoang mang.