Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 578: Không ai có thể khiến cho ta làm Thiểm Cẩu, bản demo kết thúc, các ngươi nên chết rồi! (2)




Bởi vì cho dù ngươi có nổ lực như thế nào, chỉ cần ngươi không phải là Thánh Nhân, có lẽ vì một chút can thiệp nhỏ của Thánh Nhân trong quá khứ, quỹ đạo của ngươi sẽ thay đổi, thậm chí có thể bị xóa bỏ.

Ảnh hưởng quá lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến môn đồ của chính mình.

Đây cũng là lý do tại sao các Chư Thánh đều nhất trí thông qua.

Ta cứu Thất Muội, nhưng bản thân đã bị chôn vùi. Lục Áp há miệng, chưa nói được một lời nào, thì đã hoàn toàn bị xóa khỏi thế giới.

Chu Dương đứng một bên yên lặng quan sát, không hề có ý định xen vào.

Lục Áp đã nói nhiều lần trước đó, Chu Dương đã đáp lại bằng nhân tình rồi, thêm cả những hành vi quá đáng của nó, làm Chu Dương không hài lòng, cũng không muốn thay đổi sức mạnh của các quy tắc.

Kim Ô Thất Muội ngơ ngác nhìn tất cả chuyện này, hồi lâu sau mới định thần lại được.

“Ngươi là một tên ác ma!”

“Tại sao ngươi lại không giết ta!”

Nàng ta điên cuồng, rồi hét vào mặt Chu Dương.

Cái chết của các anh chị em khiến nàng căm hận Chu Dương đến tận xương tuỷ.

“Ngươi thật sự muốn chết sao?”

“Nếu như ngươi muốn, chỉ cần một câu nói, ta có thể đáp ứng ngươi!” Vẻ mặt Chu Dương rất lạnh lùng, trên mặt không chút cảm xúc.

Muốn ta nịnh lấy lòng ngươi sao, nằm mơ à? Xin lỗi! Ngươi không đủ tư cách! Trên đời không ai có thể khiến hắn ta làm Thiểm Cẩu cả.

Kim Ô Thất Muội há hốc miệng, không thể thốt nên một lời nào.

Chỉ cần có thể sống, thì ai lại muốn chết cơ chứ? Hơn nữa, chọc giận một tên Thánh Nhân thì có ích lợi gì với nàng chứ? Nói không chừng còn có thể khiến Yêu Đình và cha mẹ của mình bị tai bay vạ gió.

Im lặng đôi khi là câu trả lời tốt nhất.

“Lục Áp đã chết rồi, ngươi có muốn làm thú cưỡi của ta không?” Chu Dương hỏi.

Có một con thú cưỡi chở mình bay đi, hắn ta càng có thể lười biếng được.

Kim Ô Thất Muội nhìn Chu Dương, thực sự tự hỏi tại sao hắn lại đưa ra yêu cầu này trước mặt mình, chẳng lẽ hắn đã quên mình đã làm gì trước đây rồi sao? Chờ đã, hắn là Thánh Nhân.

Cải tử hoàn sinh đối với Thánh Nhân hình như cũng không phải là việc gì có khăn...

“Ta có thể làm thú cưỡi của ngươi, nhưng ngươi nhất định phải hồi sinh các huynh đệ tỉ muội của ta.”

Nàng ta đã đưa ra yêu cầu của riêng mình, đó là cách tốt nhất để cứu họ.

“Được, ta có thể hứa với ngươi, nhưng không phải bây giờ!”

“Ngươi cần phải làm việc thì mới nhận được thù lao.”

Kim Ô Thất Muội không dại dột như vậy, nàng ta tức giận nói:

“Vậy thì làm sao ta biết được ngươi có đang nói dối ta hay không?”

“Ngộ nhỡ ta trở thành thú cưỡi của ngươi, ngươi không thực hiện lời hứa thì phải làm sao?” Nàng nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, không thể nghe theo lời của Chu Dương.

“Ngươi không tin ta sao?”

“Ta không tin ngươi!”

Nàng ta nói như đinh đóng cột.

“Được rồi, ta sẽ cho ngươi xem năng lực của ta!”

Ngay khi Chu Dương vung tay lên, ánh sáng vô hình rơi xuống, đáp xuống nơi chín đại Kim Ô vừa chết kia.

Chín Kim Ô đã chết trước đó đều được hồi sinh, bao gồm cả Lục Áp Đạo nhân.

“Ta sống lại rồi!”

“Ha ha, cảm giác được sống thật là tốt!”

“Quá tốt rồi!”

“Cảm tạ ân cứu mạng của ngươi.”

“Các người đừng vui quá sớm!” Chu Dương dội gáo nước lạnh lên đầu họ không thương tiếc.

“Bây giờ, ngươi đã tin chưa?” Kim Ô Thất Muội nở một nụ cười trên khuôn mặt, vô cùng rực rỡ.

Nàng ta rất vui vì phép khích tướng của mình đã thành công.

Ngươi lợi hại như vậy, còn không phải đã làm theo lời nói của ta sao.

“Cảm ơn ngươi!”

“Bây giờ ngươi đã tin rằng ta có thể làm cho huynh đệ tỉ muội các ngươi sống lại rồi chứ?”

“Ta tin!”

Nụ cười của nàng ngày càng rạng rỡ.

“Vậy thì tốt, hiện tại đã thấy kết quả rồi, sau này phải là một thú cưỡi tốt, nổ lực vì sự phục sinh của các huynh đệ tỉ muội của mình.”

??? Bọn họ không phải đã sống lại rồi sao? Sao lại vẫn phải nỗ lực để phục sinh chứ? Kim Ô Thất Muội có chút không hiểu được ý của Chu Dương, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.

Chu Dương giơ tay nắm lấy, chín Kim Ô đã được sống lại, ừm, hẳn là có mười con, lại chết hết rồi.

“Bản demo kết thúc, các ngươi nên chết rồi!”

“Đồ khốn kiếp! Ai dám ra tay với con trai của ta!”

Thượng Cổ Yêu Đình, đại sảnh rung chuyển, Đế Tuấn một mình ngồi trên ngai vàng, sắc mặt lạnh lùng.

Mười đứa trẻ chết ngay lập tức, đó là một điều vô cùng nhục nhã đối với hắn.

Đã bao nhiêu năm rồi, từ lúc trở thành Yêu Hoàng trở đi, trong thiên hạ còn có ai dám bắt nạt hắn? Thật là không thể xem thường hắn!

“Giết con ta, lấy nó làm vật cưỡi! Ngươi nhất định phải chết!” Yêu Hoàng hóa thành Tam Vượng Kim Ô to lớn giang rộng đôi cánh, lập tức đuổi theo về hướng Chu Dương đang rời đi.

Chu Dương trên đường đi, mỗi khi hắn ta tìm thấy một ngôi làng của con người, hắn ta sẽ giúp nó xua đuổi những con yêu ma gần đó, để lại một ánh sáng vàng để bảo vệ cho bộ lạc.

Ánh sáng này có thể che chở trong vòng hàng trăm năm.

Trong thời gian đó, không một con yêu ma nào có thể tiến đến nửa bước, nếu không sẽ bị ánh sáng vàng trực tiếp nghiền nát thành bột.

Đây là Chu Dương đang bảo vệ cho loài người.

Không phải là hắn ta không thể giữ được ánh sáng bảo hộ lâu hơn, chỉ là làm như vậy cũng chẳng có ích lợi gì.

Chu Dương nói với những người trong bộ tộc một cách rất rõ ràng.

Bởi vì có áp lực, họ mới có thể phát triển nhanh chóng, trong vòng trăm năm đạt đến khả năng có thể dựa vào chính bản thân mình.

Nếu không, Chu Dương đã cung cấp cho họ một sự bảo hộ vĩnh viễn rồi, thứ mà hắn ta tạo ra chỉ là một thứ rác rưởi, không xứng với ý nghĩ ban đầu của hắn ta.

Thứ mà loài người cần dựa vào nhất chính là bản thân.

Nếu như đến bản thân cũng không muốn tự mình cứu vớt, thì không ai có thể cứu vớt được ngươi.

Hắn ta muốn giúp đỡ những người cần giúp đỡ, mang đến cho họ một cuộc sống mới, thay vì để những người đến bùn cũng không xây thành tường nổi kia cứ ăn bám mà ngồi chờ chết.