Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 16: 16: Tiệc Tối




Sau khi Thiếu trang chủ Thẩm Hoài An biến chuyển tốt đẹp đã nhanh chóng tỉnh lại.

Hai phu thê trang chủ vẫn luôn canh giữ bên cạnh nhi tử, nhìn thấy nhi tử mở mắt liền thúc giục nha hoàn rót nước rồi dìu y ngồi dậy, để Thẩm Hoài An dựa vào nệm mềm.

“Phụ thân, con đau đầu.” Thẩm Hoài An uống nước xong mới mở miệng cất giọng nói còn chút khàn khàn.

“Tiểu tử ngốc này, con sốt cao hôn mê 20 ngày đương nhiên là đau đầu rồi.” Thẩm Hồng bất đắc dĩ mà cười, “Tiểu tử con mạng lớn đấy.”

“An nhi, con còn có chỗ nào không thoải mái không?” Trang chủ phu nhân quan tâm hỏi.

Thẩm Hoài An lắc đầu. Y nói, “Hiện tại con chỉ thấy đói, đầu cũng không đau nữa rồi.”

Hai phu thê cũng cảm giác được câu đầu tiên Thẩm Hoài An nói còn mang theo chút khàn khàn, nhưng đến câu nói tiếp theo đã khôi phục lại âm sắc thiếu niên như ngày thường.

Sau khi phát sốt hôn mê hai mươi ngày mới tỉnh lại mà một chút di chứng đều không có, loại tố chất thân thể như vậy quả nhiên không phải người bình thường có thể có được.

Phu thê trang chủ kể lại kỹ càng tỉ mỉ sự việc phát sinh trước đây cho Thẩm Hoài An, đói bụng lâu ngày như vậy, bụng nam hài vang lên tiếng ục ục bèn quay sang oán giận nói, “Cha, nương, hai người đừng nói nữa, hài nhi muốn ăn cơm.”

Ngày thường Thẩm phu nhân vẫn luôn nuông chiều nhi tử, vậy mà lần này đối mặt với thỉnh cầu của nhi tử lại từ chối, “Một lúc nữa sẽ mở tiệc, con nghe phụ thân con nói xong đi, đây là đại sự.”

Thẩm Hồng kể lại chuyện Ngu Sở cứu y ra sao, cuối cùng nói, “Cha nương hi vọng con có thể bái nàng làm sư phụ, cũng coi như là nơi tốt để cậy nhờ. Lúc nữa mở tiệc con đừng có mà không biết trên dưới, nhớ biểu hiện cho tốt nghe chưa.”

Mới đầu Thẩm Hoài An còn ngoan ngoãn nghe, nhưng nghe đến câu sau để y bái sư thì lập tức không chịu.

“Con không bái sư! Con không cần!”

Thẩm Hồng nghi hoặc hỏi, “Ngài ấy lợi hại như vậy sao con không muốn bái sư? Không phải con luôn thích nhất là cường giả sao?”

Nam hài nhăn lại mày không cao hứng nói, “Một nữ tử, lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp thì có bản lĩnh gì? Nương không biết thì thôi, còn cha không biết sao? Trên giang hồ những nương tử lợi hại có ai xinh đẹp đâu?”

“Hoài An! Tu Tiên giới không giống với giới võ lâm.” Thẩm Hồng đau đầu nói, “Người tu tiên đều không già đi, thanh xuân vĩnh viễn vẫn còn nhưng không có nghĩa nàng không lợi hại. Vị Ngu tiên trưởng đó tính theo tuổi thực cũng sắp mau 50 tuổi rồi.”

“A? Hài nhi càng không cần bái sư.” Thẩm Hoài An cao giọng, “50 tuổi mà nhìn vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy thì chẳng phải là yêu quái sao?”

Trong một viện khác của Thiên La sơn trang, Ngu Sở ngồi ở trên nệm đọc sách, Lục Ngôn Khanh ngồi xếp bằng đả tọa trên giường bàn bên. Ngu Sở đang đọc bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng rồi lật sang trang tiếp theo.

Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh đang nhắm mắt ngưng thần lại lặng lẽ mở mắt trái nhìn sang phía Ngu Sở.

“Sư tôn đang cười gì ạ?”

Bang!

Một hạt dưa bắn đúng ngay trên trán Lục Ngôn Khanh, Lục Ngôn Khanh nhanh chóng nhắm mắt lại xoay đầu về vị trí cũ.



Ngu Sở cúi đầu, tay nàng kẹp hạt dưa khẽ cười nói, “Vật nhỏ này thật có điểm ý tứ.”

“Sư tôn, có phải người lại nghe lén người ta nói chuyện?”

Bang!

Đợi đến khi Vương Cửu mời Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh tới dự tiệc, Ngu Sở tràn đầy hứng thú. Có vẻ Thiếu trang chủ này giống như con nhím vậy, nàng muốn nhìn xem chút nữa tiểu tử đó sẽ có thái độ ra sao.

Nói là tiệc tối nhưng cũng chỉ có trang chủ một nhà ba người cộng thêm hai thầy trò Ngu Sở mà thôi.

Sau khi tất cả ngồi xuống, Thẩm Hồng nói, “Hoài An, còn không mau lại đây? Vị này là Ngu tiên trưởng vừa mới cứu tính mạng của con đấy.”

Thẩm Hoài An vốn đang thấy khó chịu, vẫn luôn cúi đầu, trong lòng cũng không biết tiên nhân lớn lên thành bộ dáng gì. Cho đến khi tránh không được mới chậm rì rì mà ngẩng đầu đối diện với Ngu Sở đang ngồi với biểu tình ung dung.

Nữ tử mặc bộ y phục nhạt màu ngồi nơi đó, đôi mắt của nàng lấp lánh ánh sáng, nụ cười khẽ trên miệng nàng như có như không dịu dàng động lòng người.

Thẩm Hoài An xem đến ngẩn cả người, cho đến khi Thẩm trang chủ hắng giọng mới cúi đầu ôm quyền nói, “Cảm, cảm tạ tiên trưởng ân cứu mạng.”

Khi cúi xuống, trong đầu y đều là nụ cười nhạt của Ngu Sở đối với mình. Nam hài không phải chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người có khí chất mịt mờ đạm bạc như đám mây trên núi cao như vậy, cao không thể với tới nhưng lại làm người sinh ra mong muốn hướng tới sự tốt đẹp đó.

Đặc biệt là khi nàng cười rộ lên, thật là đẹp mắt.

Về sau Thẩm Hoài An mới hiểu được chân tướng sự thật đầy thảm khốc: Chỉ khi nào sư tôn của mình muốn tính kế người khác mới có thể lộ ra ý cười dịu dàng như vậy.

Hiện giờ Thẩm Hoài An hoàn toàn không biết gì, lại một lần nữa ngồi xuống, Thẩm Hồng giơ lên chén rượu.

“Tiên trưởng, tại hạ xin kính ngài một ly, cảm tạ ngài đã cứu tính mạng của tiểu nhi!”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thẩm trang chủ không cần để ở trong lòng.” Ngu Sở cũng cầm lấy chén rượu.

Trước khi yến hội chính thức bắt đầu, Thẩm Hoài An bụng đói cồn cào nên đến bữa tối không rảnh lo đến chuyện khác, chỉ tập trung ăn với ăn.

Man hài lớn lên tinh xảo, bộ dáng ăn uống có thể nhìn ra võ lâm nhân sĩ không câu nệ tiểu tiết. Thấy nhi tử ăn ngấu nghiến, Thẩm Hồng cảm thấy hơi hối hận vì không để nhi tử ăn lót dạ trước.

“Tệ nhi đói bụng, đói nửa tháng rồi.” Thẩm Hồng hơi mất mặt bèn cười gượng chữa cháy.

Người lớn bắt đầu ăn cơm và tùy tiện hàn huyên chút chuyện vặt. Cảm thấy bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ lên, Thẩm Hồng lại nhìn về phía Ngu Sở.

“Ngu tiên trưởng, ngài cảm thấy tư chất của tệ nhi thế nào?”

“Đương nhiên Thiếu trang chủ có tư chất cực cao, bằng không cũng sẽ không xuất hiện linh lực bạo tẩu trong vô thức.” Ngu Sở nói.

“Ngài xem, hai nhà chúng ta vốn dĩ là quen biết cũ, hiện giờ lại có duyên phận, một khi đã như vậy……” Thẩm Hồng cười nói, “Ngài có tính toán muốn tiếp tục thu đệ tử nữa hay không?”

Lời vừa nói ra trên bàn liền an tĩnh.



Thẩm Hoài An vốn đang ăn, vừa nghe đến lời này xong y liền nóng nảy, tiếng nói không rõ ràng, phu thê trang chủ chỉ coi như không nghe thấy.

“Đúng vậy, Ngu tiên trưởng, ngài xem tệ nhi cũng coi như là hạt giống tốt đúng không.” Trang chủ phu nhân cười nói, “Hơn nữa ở phương diện tập võ phi thường có thiên phú, người bình thường luyện hai mươi năm đao pháp, tệ nhi luyện ba năm là tinh thông. Hoài An thật sự có thiên phú……”

Trong lúc mẫu thân đang nói chuyện, Thẩm Hoài An tranh thủ đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống xong sốt ruột nói, “Con không cần tu tiên, con không cần bái sư, con không muốn rời khỏi nhà!”

“Con –“

Thẩm Hồng vừa mới trừng mắt lên thì Ngu Sở mở miệng, “Thẩm trang chủ, Thiếu trang chủ nói có lý. Tu tiên không giống luyện võ, sẽ không có đường lui, không thể dễ dàng quyết định như thế. Còn nữa, lần này đến quấy rầy là vì đồ đệ của ta cần một thanh kiếm mà thôi, vẫn chưa có ý định thu đồ đệ.”

Ngu Sở nói đến mức này làm Thẩm Hồng cũng không có cách nào. Ông ta lại trừng mắt nhìn Thẩm Hoài An một cái, lúc này mới nhìn về phía Ngu Sở cười nói, “Tiên trưởng nói đúng. Nhưng mà muốn luyện ra được một thanh kiếm tốt cũng ít nhất mất nửa tháng, ngài cứ an tâm ở trong sơn trang, chờ Ngu huynh tới tại hạ lại khoản đãi các vị một lần nữa.”

Nói đến cũng kỳ quái, vốn dĩ Thẩm Hoài An hạ quyết tâm không muốn bái sư, dù khí chất của Ngu Sở làm y kinh ngạc đi chăng nữa Thẩm Hoài An cũng không dao động ý niệm.

Chính là nghe đến nàng nói vốn không có ý thu đồ đệ, còn vì đồ đệ mới tới nơi này khiến trong lòng y tự nhiên lại khó chịu. Nam hài ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn đến Lục Ngôn Khanh đang ở bên cạnh Ngu Sở.

Lục Ngôn Khanh mặc một bộ y phục mày xanh lục ngồi ngay ngắn bên cạnh Ngu Sở, dáng người đĩnh bạt như tùng. Đường nét pha trộn giữa thiếu niên và thanh niên, mặt mày như họa, ánh mắt vẫn trong sáng như hài tử nhưng khí chất ôn hòa đạm bạc lại giống đại nhân.

Nhìn cũng đường đường chính chính, không thấy có gì khác lạ cả nhưng không hiểu sao tự nhiên Thẩm Hoài An lại không thích Lục Ngôn khanh.

Nam hài rầu rĩ ăn nốt cơm, chờ đến ban đêm, phụ thân không cho y về phòng nghỉ ngơi mà lại gọi đến thư phòng, Thẩm Hoài An biết ngay Thẩm Hồng muốn tìm mình tính sổ.

Khuôn mặt Thẩm Hồng nặng nề, “Ăn nhiều như vậy đều không chặn miệng của con được hả? Tại sao con một hai phải nói thế trước mặt mọi người?”

“Con không nghĩ bái sư chẳng lẽ còn không cho con nói?” Thẩm Hoài An bất mãn, “Con đang luyện võ tốt như vậy đi tu tiên cái gì? Con còn muốn làm Võ lâm minh chủ đây!”

“Làm Võ lâm minh chủ cái rắm! Trong cơ thể con có Song linh căn, nếu không học khống chế nó chờ đến khi tiên trưởng đi chỉ sợ tính mạng của con cũng đi theo!” Giọng nói của Thẩm Hồng nặng nề, “Mệnh của con là mệnh tu tiên, con không muốn đi cũng phải đi!”

“Con không đi!” Thẩm Hoài An cứng cổ hô, “Mệnh con do con không do trời!”

Nam hài xoay người nhanh chóng rời khỏi thư phòng, lưu lại phu thê trang chủ nhìn lẫn nhau.

Thẩm Hồng tức giận nói, “Ta không nên cho tiểu tử này mua mấy cuốn thoại bản vớ vẩn! Đều không biết học từ đâu.”

Thẩm phu nhân an ủi, “Nghĩ đến chỗ tốt mà ngẫm lại, những lời này ít nhất là từ Đạo Giáo.”

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm trang chủ: Cũng không an ủi được mấy đâu!

Thẩm Hoài An: Dù có đứng ở đây nhảy xuống, đói chết ở bên ngoài ta cũng không muốn bái sư!