Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 17: 17: Không Quen Nhìn




Muốn có một thanh kiếm tốt cần luyện chế ít nhất từ 15 đến 60 ngày, vậy nên Ngu Sở cùng Lục Ngôn Khanh tạm thời ở lại Thiên La sơn trang.

Trang chủ Thẩm Hồng là người thông minh, Ngu Sở đã nói không thu đồ đệ là từ tối hôm ấy trở đi ông ta không đề cập tới chuyện đó nữa mà vẫn nhiệt tình tiếp đãi, thuận tiện mời Ngu Sở dạy cho Thẩm Hoài An khẩu quyết khống chế linh lực của bản thân.

Dù Thẩm Hồng không nói, Ngu Sở cũng tính sẽ làm như vậy. Thiên phú của Thẩm Hoài An quá cao, luyện công pháp trong rừng còn có thể thúc giục linh căn sinh trưởng thì càng phải cẩn thận để ý.

Sau khi sức khỏe khôi phục , Thẩm Hoài An lại bắt đầu luyện võ hàng ngày, chẳng qua mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ đả tọa khống chế linh khí trong cơ thể. Cách mấy ngày Ngu Sở sẽ tới xem tình huống nội đan của y.

Năm nay Thẩm Hoài An mười bốn tuổi, là một thiếu niên rất có ý tứ. Bản thân y rất có thiên phú nhưng chỉ chịu bỏ công đi luyện võ mà thôi, mỗi khi yêu cầu đọc sách viết chữ là trong thư phòng đều truyền ra tiếng hô của Thẩm Hồng bị tức đến chảy máu não. Còn ở đài luyện võ thì mọi chuyện lại khác hẳn.

Mỗi cách dăm ba bữa Thiên La sơn trang sẽ cử hành luận bàn cho đệ tử, những ai tự nguyện giơ tay lên đài đều luôn thay phiên đấu, quy tắc là từ giữa các đệ tử định đoạt, muốn xa luân chiến là xa luân chiến, muốn một chọi một là một chọi một.

Mấy năm nay Lục Ngôn Khanh vẫn luôn đi theo Ngu Sở ẩn cư núi rừng, chưa từng gặp môn phái so đấu náo nhiệt như vậy, mỗi lần ở đài luyện võ có đệ tử quyết đấu là Lục Ngôn Khanh rất hứng thú quan sát từ xa.

Vào một ngày, các đệ tử của Thiên La sơn trang lại đánh nhau túi bụi trên đài luyện võ, các đệ tử đứng dưới đài vây xem đều hò hét trợ uy, nhìn thập phần náo nhiệt.

Dưới đài, Thẩm Hoài An gác chân ngồi trên ghế, chăm chú nhìn trên đài các đệ tử đang so đấu. Đúng lúc này đôi mắt sắc bén của y nhìn đến ở cách xa mọi người, Lục Ngôn Khanh xa xa mà đứng dưới tàng cây nhìn về bên này.

Cho dù đứng cách xa mọi người, Lục Ngôn Khanh vẫn có dáng vẻ tự phụ xa cách. Ánh mắt đầu tiên Thẩm Hoài An đã không thích Lục Ngôn Khanh có lẽ vì nguyên nhân này. Lục Ngôn Khanh chỉ lớn hơn mình hai tuổi mà thôi, vậy mà ngày nào cũng trưng bộ dáng trưởng thành đoan trang nề nếp, chẳng thấy tí chân thành nào, vừa giả tạo vừa chướng mắt.

Thế là Thẩm Hoài An vẫy vẫy tay gọi một đệ tử lại nói nhỏ vào tai tên đệ tử đó.

“A?” Tên đệ tử đó có chút do dự, “Thiếu trang chủ, bọn họ chính là tiên trưởng, lại còn là khách nhân nữa, làm như vậy không được tốt lắm đi?”

“Không tốt chỗ nào? Luận bàn tỷ thí cho nhau học tập không phải là chuyện bình thường sao?” Thẩm Hoài An hừ nhẹ nói, “Còn nữa, xảy ra chuyện có ta chịu trách nhiệm thì ngươi sợ cái gì?”

Đệ tử do dự một lát rồi gật đầu, lẫn vào giữa các sư huynh sư đệ, thừa dịp người trên đài đi xuống hô lớn, “Người ở bên kia có phải là Lục tiên trưởng không? Lục tiên trưởng! Ngài bộc lộ tài năng cho chúng tại hạ mở mắt đi!”

Võ lâm nhân sĩ tuổi trẻ khí thịnh là dễ bị kích động nhất, lập tức những đệ tử khác cũng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh sôi nổi hô to tên của hắn, mời hắn lên đài bộc lộ tài năng.

Lục Ngôn Khanh biết rõ ở phương diện pháp thuật có lẽ còn có thành tựu nhưng ở phương diện đao kiếm nhất định không thể so với các đệ tử của Thiên La sơn trang đã được luyện tập từ nhỏ. Nhưng giờ phút này mà rụt rè thì càng mất mặt.

Lục Ngôn Khanh liền hơi gật đầu, cất bước lên đài luyện võ, có người ném một thanh kiếm lên, Lục Ngôn Khanh tiếp được rồi lễ độ nho nhã nói, “Kiếm pháp của tại hạ nhất định không bằng các vị, xin bêu xấu.”



Các đệ tử sôi nổi lui xuống dưới đài, vô số đôi mắt đều nhìn chăm chú lên người Lục Ngôn Khanh.

Lần đầu tiên Lục Ngôn Khanh bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó giơ kiếm lên. Hắn dựa theo lời nói lúc trước của Ngu Sở, chưa sử dụng kiếm thuật truyền thống vội mà là vận dụng thủy hệ tu tiên kiếm pháp trước.

Cho dù xuất phát từ một cuốn bí tịch nhưng mỗi người có tính cách khác nhau sử dụng lên đều có hiệu quả khác nhau.

Mà kiếm thuật giống như cách làm người của Lục Ngôn Khanh, đạm nhiên ôn nhuận. Các đệ tử đều ngẩng đầu mà trợn mắt há mồm nhìn sóng nước vờn quanh Lục Ngôn Khanh mãi cho đến khi bao bọc lấy thân kiếm.

Theo chiêu thức thứ nhất, sóng nước giống như có sinh mệnh ở giữa không trung lưu lại dấu vết duyên dáng.

Ánh mặt trời rải xuống, từng giọt nước rơi rụng, khuôn mặt tinh xảo tuấn nhã của Lục Ngôn Khanh phảng phất như mang lên vầng sáng của tiên nhân, làm các đệ tử của Thiên La sơn trang xem đến ngây người.

Thẩm Hoài An cảm giác được trạng thái của các đệ tử bên người không đúng lắm, cả một đám đều ngây dại làm y càng thêm khó chịu. Cái này thì tính gì? Lôi ít nước ra chơi là có thể trấn trụ bọn họ sao?

Trong mắt cậu ta, trừ dòng nước còn tính là mới lạ ra thì bộ kiếm pháp này của Lục Ngôn Khanh không có gì để khen cả, trình độ này căn bản không tính là đứng đầu. Chỉ cảm thấy Lục Ngôn Khanh không có bản lĩnh thật sự, chỉ biết dùng pháp thuật hù người mà thôi.

Thẩm Hoài An trực tiếp duỗi tay lôi đệ tử đứng bên cạnh lại mà nói nhỏ, “Làm hắn ta không sử dụng kiếm pháp pháp thuật!”

Đệ tử khẽ gật đầu, chờ đến khi Lục Ngôn Khanh thể hiện bộ kiếm pháp này xong, mọi người đang vỗ tay thì hắn liền hô, “Lục tiên trưởng, ngài có thể cho chúng tại hạ nhìn xem kiếm pháp truyền thống của Tu Tiên giới để mở mang tầm mắt được không?”

“Đúng rồi tiên trưởng, làm cho chúng tại hạ nhìn xem đi!” Những người khác cũng hô hào theo.

Lục Ngôn Khanh cảm thấy khó xử, tuy rằng hắn chuyên kiếm tu nhưng chỉ mới luyện có bốn năm, trọng tâm học tập vẫn là Tinh Thần bí tịch, mấy năm nay một mực củng cố cơ sở. Hắn có thể đánh thắng được những người ở đây nhưng để thể hiện ra bộ kiếm thuật có thể phục chúng lại là việc khó.

Các đệ tử đem nhiệt độ không khí nơi đây tăng vọt, trong nhất thời Lục Ngôn Khanh cũng không biết làm thế nào mới được. Còn ở dưới đài, Thẩm Hoài An chống mặt nhìn Lục Ngôn Khanh trên đài một cách vừa lòng.

Y muốn nhìn gia hỏa này hạ đài thế nào.

“Các ngươi thật sự muốn nhìn?” Đúng lúc này, phía sau mọi người vang lên thanh âm nữ tử lạnh lùng từ tính.

Các đệ tử của Thiên La sơn trang quay đầu nhìn thấy Ngu Sở mặc bộ y phục trắng muốt. Nàng lên đài, không biết có phải bộ dáng tiên nhân được mài giũa ra hay không mà khi nàng lên đài mỗi bước đi đều phiêu dật xinh đẹp đến vậy.

Khi cùng với Lục Ngôn Khanh, các đệ tử còn có thể đi lại ồn ào, Ngu Sở vừa lên tới thì chỉ biết nhìn xem đối phương, không ai giám nói chuyện.



“Nếu Ngu tiên trưởng có nhã hứng này, tại hạ liền bêu xấu phụng bồi một phen.” Giọng nói của Thẩm Hồng cũng vang lên.

Ông ta rút kiếm lên đài, ôm quyền với Ngu Sở cười nói, “Tiên trưởng, hai chúng ta luận bàn một chút.”

Ngu Sở gật đầu, nàng lấy kiếm trên tay Lục Ngôn Khanh rồi nhẹ giọng nói, “Đi xuống quan chiến đi.”

Lục Ngôn Khanh biết Ngu Sở giải vây giúp mình, miệng mấp máy có chút tự trách mà cúi người rồi đi quay về phía bậc thang đi xuống.

Trong khi mọi người vỗ tay hoan hô, Ngu Sở rút trường kiếm ra giao chiến cùng Thẩm Hồng. Trong chốn giang hồ phương bắc, Thẩm Hồng là nhân vật đại biểu nhưng đến khi cùng Ngu Sở đao thương tương thiếp không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Mấy chiêu đi qua ông ta xác định chắc chắn Ngu Sở cực kỳ am hiểu kiếm pháp, có lẽ so với mình còn am hiểu hơn.

Cao thủ gặp được cao thủ, hai người đối chiến khiến những người dưới đài không kịp nhìn, ngay cả Thẩm Hoài An vẫn luôn nằm liệt trên ghế đều phải đứng lên không chớp mắt nhìn chăm chú trên đài.

Trong mắt đệ tử bình thường lực lượng hai vị chưởng môn giống như ngang nhau, chẳng phân biệt mạnh yếu. Tuy tuổi của Thẩm Hoài An nhỏ hơn đa số các đệ tử ở đây nhưng so với bất kỳ ai đều có thể nhìn thấu được trận đấu này.

Ngu Sở vẫn luôn vững vàng còn sắc mặt gia phụ càng thêm nghiêm túc. Hai người ngươi tới ta đi rất ăn ý mà lựa chọn thời cơ thích hợp thu chiêu, thối lui sang hai bên.

Trong nhất thời, luyện võ trường lặng ngắt như tờ. Qua vài giây, các đệ tử mới phản ứng lại bắt đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Thẩm Hoài An xem đến cảm xúc mênh mông, mất một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh được.

Trên đài, Thẩm Hồng nhẹ nhàng thở ra, định nói vài câu phù hợp để kết thúc trận luận bàn này thì nghe được dưới đài truyền đến tiếng nói thiếu niên thanh thúy của Thẩm Hoài An.

“Con tới! Con cũng muốn luận bàn!”

Từ nhỏ Thẩm Hoài An chính là võ si, Thẩm Hồng cũng biết đến hơn nữa còn cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng giờ khắc này khuôn mặt tươi cười của ông ta thiếu chút nữa ko giữ được.

“Được rồi, hôm nay liền dừng ở đây.” Thẩm Hồng nói, “Nếu con muốn luận bàn thì tự mình lén nói với tiên trưởng.”

Lập tức Thẩm Hoài An bĩu môi bất mãn. Ngu Sở nhìn nam hài rồi nhẹ nhàng cười nói, “Nếu muốn luận bàn vậy làm lệnh lang đi lên đi.”

Thẩm Hồng trừng mắt nhìn nhi tử, bất đắc dĩ nói, “Tiên trưởng, tệ nhi không hiểu chuyện, thật sự là……”

Thẩm Hoài An lại không để ý nhiều như vậy, y chỉ biết Ngu Sở cười với mình thật ôn hòa, còn đồng ý cho mình lên đài – Nàng thật sự quá tốt!