Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 20: 20: Rời Khỏi Sơn Trang




Giữa trưa hôm đó, cuối cùng Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Thượng Phàm cũng cưỡi xe ngựa đến Thiên La sơn trang.

Ngu Nhạc Cảnh tuổi cũng lớn, lần trước mất mấy tháng đi xuống phía nam còn không nghỉ ngơi đủ liền đi lên phía bắc, thân thể không chịu nổi nên trên đường vừa đi vừa dừng mất tám chín ngày mới tới nơi.

Đương nhiên phu thê trang chủ vẫn nhiệt tình tiếp đón. Trên bữa tiệc, Thẩm Hoài An vẫn luôn tò mò lén lút đánh giá Ngu Nhạc Cảnh.

Lúc trước y không cảm thấy Ngu Sở là trưởng bối giống như phụ mẫu một chút nào, giờ thấy huynh trưởng Ngu Nhạc Cảnh của nàng thì mới tin Ngu Sở thật sự đến tuổi 50.

Thực ra Ngu Nhạc Cảnh đến cũng không có chuyện gì, chẳng qua ông ta chỉ nghĩ dùng thời gian còn lại làm bạn với muội muội nhiều hơn mà thôi. Kết quả là đến buổi tối, Thẩm Hồng tìm ông lén nói chuyện, nói về việc Ngu Sở với Thẩm Hoài An.

“Nếu tiểu muội của huynh nguyện ý thu lệnh lang thì đó là chuyện tốt.” Ngu Nhạc Cảnh nói, “Người dân nơi muội ấy sống đều rất thích muội ấy, giao cho muội ấy hai phu thê cũng có thể yên tâm.”

“Ai nói không phải?” Thẩm Hồng cười nói, “Cho nên đệ muốn hỏi ý huynh chuyện khác, chờ các nữ nhi của huynh sinh hài tử xong có đồng ý quá kế cho chúng ta một đứa để chúng ta nuôi lớn, cho sơn trang lưu lại một người nối nghiệp hay không?”

Nghe đến đây, Ngu Nhạc Cảnh giật mình trừng mắt, “Đệ nói cái gì?”

Thẩm Hồng cho là Ngu Nhạc Cảnh không đồng ý nên vội vàng nói, “Tuy rằng nói là quá kế cho chúng ta nhưng vẫn là có thể nhận là nghĩa phụ nghĩa mẫu, làm vậy quan hệ sẽ không bị đứt, về sau chúng ta sẽ thân như người một nhà, nhiều đi lại với nhau, hài tử cũng được yêu thương nhiều thêm, huynh coi xem thế nào?”

“Này, đây vốn là chuyện tốt nhưng vì sao huynh không tìm hài tử từ Thẩm gia hoặc nhà đệ tức vậy?” Ngu Nhạc Cảnh nghi hoặc.

Thẩm Hồng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Đúng là Ngu huynh không biết chuyện này, thân thích nhà chúng ta đều là người làm ăn buôn bán, ngày thường được đệ tiếp tế nên quan hệ không tồi, kỳ thật khách khí ở mặt ngoài chứ bên trong ghen ghét chúng ta lắm. Đệ sợ nhận hài tử xong hai mươi năm sau lại xảy ra tranh chấp mất.”

“Nhưng Ngu gia của huynh không giống thế, hoàn cảnh nhà huynh rõ ràng, học thức không thấp, đều là người rõ lý lẽ lại có uy tín. Mà quan hệ của chúng ta có thể làm đệ yên tâm, nhi tử của đệ và muội muội của huynh đi rồi, hài tử nhà huynh quá kế cho đệ, về sau Thiên La sơn trang của đệ có hài tử kế thừa, Ngu gia của huynh cho chúng ta dưỡng lão, như vậy không phải thân càng thêm thân sao? Hơn nữa có Ngu tiên trưởng ởm đệ nghĩ sẽ làm cho hai nhà chúng ta càng khoan dung đối phương hơn.”

Ông ta nhìn Ngu Nhạc Cảnh chân thành nói, “Ngu huynh, huynh cảm thấy sao?”

“Này……” Ngu Nhạc Cảnh cố gắng đè xuống sự kinh ngạc, trầm giọng nói, “Việc này rất lớn, huynh cần cùng nhi tử thương lượng một chút.” Nhìn thấy nét mặt ảm đạm của Thẩm Hồng, Ngu Nhạc Cảnh vội vàng bổ sung, “Đương nhiên là bản thân huynh rất muốn có mối quan hệ này với Thẩm đệ rồi!”

Lúc này Thẩm Hồng mới cười rộ lên, hiện giờ Ngu Nhạc Cảnh đang là gia chủ Ngu gia, huynh ấy đồng ý là chuyện này đã thành công một nửa.

Ngu Nhạc Cảnh trở về phòng vội vàng gọi Ngu Thượng Phàm nói đến chuyện này. Ngu Thượng Phàm nghe xong cũng thấy khiếp sợ, cảm thấy không tin được đè thấp giọng hỏi, “Thế mà có chuyện tốt như này sao?”

Ngu Nhạc Cảnh thận trong gật đầu, hai phụ tử nhìn nhau, đều thấy được niềm vui sướng không giấu được trong mắt đối phương.

Ngu Nhạc Cảnh có ba đứa con, lão đại là Ngu Thượng Phàm theo mình kinh thương, lão nhị vào triều làm quan văn, lão tam là nữ nhi còn chưa lớn lên.

Mấy năm nay Ngu gia vẫn luôn lo sợ bất an, họ cực kỳ có tiền nhưng không có chỗ dựa, sợ ngày nào đó triều đình thiếu tiền lấy Ngu gia ra khai đao thì già trẻ một nhà bó tay không có biện pháp.



Bọn họ vốn đang lo không biết phải làm sao, kiến nghị của Thẩm Hồng quả thực đến rất đúng lúc. Chỉ cần để hài tử quá kế cho ông ta, nghiễm nhiên bọn họ có người ở giới võ lâm. Thiên La sơn trang là đệ nhất đại kiếm phái phương bắc, thế lực lớn như vậy cho dù là triều đình cũng không giám chống chọi.

Hơn nữa theo như lời của Thẩm Hồng, thân nhi tử đều đi cùng Ngu Sở, Ngu gia cũng có thể yên tâm cùng Thẩm gia gắn bó tình cảm hơn nữa.

“Chuyện này gọi lão nhị về thương lượng một chút.” Ngu Nhạc Cảnh nói.

“Tìm đệ ấy làm gì? Con đồng ý không phải được rồi?” Ngu Thượng Phàm không hề do dự nói, “Con cùng nương tử sinh thêm một đứa, đến lúc đó quá kế cho Thẩm gia.”

“Ngươi thông minh nhất, việc gì đều không muốn có hại.” Ngu Nhạc Cảnh hết cách đành trừng mắt.

Quả thực Ngu Thượng Phàm cảm thấy quá mĩ mãn, ngây ngô cười hai tiếng rồi vuốt cằm lầu bầu, “Cô cô đúng là tiên tử, là tiên tử có thể mang đến vận may cho chúng ta. Nàng mới tới đã giải quyết cho chúng ta nhiều năm tâm bệnh, con không mất công tế bái nàng nhiều năm như vậy.”

Ngu Nhạc Cảnh lại lắc đầu không biết làm sao.

Buổi tối ông ta đến biệt viện của Ngu Sở để nói về chuyện này muốn hỏi ý kiến của nàng.

“Sự việc muội đều hiểu được.” Ngu Sở bình thản nói, “Huynh là đại ca, Ngu gia như thế nào đều từ huynh định đoạt, muội sẽ không nhúng tay.”

Ngu Nhạc Cảnh cũng biết người tu tiên không thể nhúng tay vào việc của nhân gian, xem như quy tắc mà từ xưa tới nay mọi người đều cam chịu. Nhưng nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Ngu Sở với gia tộc cũng khiến trong lòng ông ta chua xót, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Cứ như vậy đi qua nửa tháng, thanh kiếm của Lục Ngôn Khanh cũng rèn xong.

Thanh kiếm này hoàn toàn dựa theo thói quen và sở thích của Lục Ngôn Khanh mà rèn ra, so với các kiếm khác nhẹ hơn, dài hơn, thân kiếm làm từ Hắc Thiết thạch tốt nhất thiên kim khó cầu.

Đối với người thường tới nói, Hắc Thiết thạch cũng chỉ là một loại thiết mà thôi, nhưng đối với người tu tiên thì đây là quặng thiết dễ dàng phát huy ra thuật pháp, linh khí dễ dàng bám vào. Hắc Thiết thạch này là vật người tu tiên thích nhất, thích hợp để rèn vũ khí.

Tuy rằng kiếm này không có linh khí như những binh khí cổ trong Tàng Bảo Các, nhưng quý ở việc hoàn toàn dựa theo thói quen của Lục Ngôn Khanh mà tạo ra, so với những đao kiếm đã dùng đều thuận tay hơn nhiều, Lục Ngôn Khanh yêu thích không buông tay.

Kiếm rèn xong cũng đại biểu cho việc Ngu Sở sắp rời khỏi nơi này.

Đêm đó, nàng gọi Thẩm Hoài An tới phòng mình. Thiếu niên lần đầu tiên ở một chỗ cùng Ngu Sở, y đứng trước mặt Ngu Sở, có chút khẩn trương nháy đôi mắt nhìn nàng, không biết Ngu Sở muốn nói điều gì.

“Có khả năng mấy ngày tới ta sẽ rời khỏi đây.” Ngu Sở ngồi ở trước bàn nhìn Thẩm Hoài An chăm chú, “Ngươi muốn cùng ta rời đi sao? Nếu ngươi không muốn thì hiện tại có thể nói ra.”

“Ta nguyện ý.” Thẩm Hoài An theo bản năng cất lời, sau đó nhấp miệng hơi buồn bã nói, “Kỳ thật ta không muốn rời khỏi nhà, nhưng nếu một hai phải bái sư thì ta hy vọng người đó là ngài.”

“Ngươi thật sự muốn vậy?” Ngu Sở nói, “Ở Tu Chân giới, môn phái của ta không có tiếng tăm gì, toàn bộ núi trừ ta cùng Lục Ngôn Khanh ra cái gì cũng không có.”

“Người luyện võ còn sợ chịu khổ sao?” Giọng nói Thẩm Hoài An ngạo nghễ, “Chỉ cần ngài có thể dạy cho ta bản lĩnh, để ta rửa bô ta cũng đều nguyện ý.”



“Thật sự?” Ngu Sở nhướn mày.

“Đương nhiên rồi.” Thiếu niên dừng một chút lại nhỏ giọng nói, “Sẽ không phải thật sự cho ta rửa bô chứ?”

Ngu Sở cực chẳng đã đành chống tay lên trán.

Sáng sớm hôm sau, trong chính điện của Thiên La sơn trang, các đệ tử đứng im ở hai bên không thiếu một ai.

Ngu Sở cùng phu thê trang chủ ngồi ghế trên, chính thức bắt đầu nghi thức thu đồ đệ.

Dựa theo quy tắc bái sư Ngu Sở định ra, Thẩm Hoài An bái lạy cha mẹ trước, sau đó lại bái Ngu Sở.

Đến khi tiếng nói chưa vỡ giọng của thiếu niên cất lên ‘sư tôn tại thượng’, phu thê trang chủ không nhịn được đỏ mắt.

Một lạy này của Thẩm Hoài An sẽ khiến tương lai của y khác hoàn toàn.

Ngu Sở cùng mọi người quyết định hôm sau rời đi. Vào đêm, Thiên La sơn trang đốt đèn đuốc sáng trưng, yến hội trong môn phái bày mấy trăm mâm, Toàn bộ Thiên La sơn trang cùng nhau tiễn đưa Thiếu trang chủ.

Trên bàn chính của đại đường, phu thê trang chủ miễn cưỡng vui cười nhưng thật ra tâm tình không thế nào vui được.

Ngu Sở không nhịn được khuyên giải an ủi, “Kỳ thật hai vị không cần thương tâm như vậy. Nơi của ta không nhiều quy củ, chờ đến khi lệnh lang học được ngự kiếm phi hành là về sau có thể tự mình về thăm người thân. Bất quá Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể học được cái này, có khả năng mất mấy năm.”

Nghe nàng nói như vậy, hai phu thê mới cảm thấy tốt hơn chút.

Hôm sau, Thẩm Hoài An rời khỏi phụ mẫu đi theo Ngu Sở.

Dựa theo kế hoạch, đoàn xe sẽ tới An Thành rồi dừng lại, Ngu phủ còn làm tiệc tiễn đưa Ngu Sở, chờ đến khi rời khỏi Ngu gia, Ngu Sở sẽ trực tiếp ngự kiếm phi hành mang theo hai đồ đệ trở lại Huyền Cổ sơn mạch.

Lộ trình đi An Thành cũng phải mất mấy ngày, hai ngày đầu Thẩm Hoài An tâm trạng héo rũ, đến khi sắp tới gần An Thành rốt cuộc cũng có tinh thần, cưỡi ngựa đi bên cạnh đoàn xe.

Ngu Sở chống cằm nhìn cửa sổ, Thẩm Hoài An ở bên ngoài liền mạnh mẽ thúc ngựa.

Nam hài khống chế tốc độ chạy của ngựa song song với xe ngựa, sau đó một tay túm dây cương, cơ thể nghiêng về hướng cửa sổ Ngu Sở đang ngồi, cười hì hì cầm một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt không biết ngắt ở đâu để lên tay nàng rồi cưỡi ngựa chạy đi xa.

Nhìn bóng hình thiếu niên mặc y phục màu đen cưỡi ngựa rong ruổi, Ngu Sở buông tiếng thở dài.

Rời đi thăm người thân một lần, khi về thêm một cái đồ đệ. Cùng nguyện vọng muốn sống cô độc quãng đời còn lại hoàn toàn không hợp chút nào, hơn nữa còn có khuynh hướng đi ngược lại.

Không thu, tuyệt đối không thu đồ đệ nữa! Nàng quyết định sau khi trở về, trong năm năm không rời khỏi Vân Thành, cũng không tin làm vậy còn có thể thu được đồ đệ!