Ngu Sở chưa bao giờ xử lý qua vụ hài tử khóc, đặc biệt là khóc to như vậy.
“Ngươi đừng khóc, là nam tử hán sao có thể khóc được? Ngươi……”
Ngu Sở càng an ủi, Thẩm Hoài An càng khóc to hơn làm huyệt thái dương của Ngu Sở đau nhức không thôi. Nàng đành đổi phương thức thô bạo, Ngu Sở xụ mặt vươn ra ngón tay.
“Ta chỉ đếm đến ba.” Nàng cảnh cáo, “Ba, hai, một, nín!”
Biện pháp này quả nhiên có hiệu quả, Thẩm Hoài An phản xạ có điều kiện nhắm lại miệng. Đôi mắt ướt át của y trừng trừng nhìn nàng, cả khuôn mặt đều ướt nước mắt, bả vai run rẩy vì nín nhịn nhìn đáng thương vô cùng.
Hai người ngươi nhìn chăm chú vào ta, ta nhìn chăm chú vào ngươi an tĩnh được vài giây sau, Thẩm Hoài An không nhịn được nữa bật khóc nức nở, “Ta, ta sẽ cố gắng.”
Ngu Sở cực chẳng đã, nàng lau đi nước mắt trên mặt của Thẩm Hoài An rồi nói, “Ngươi nói cho ta nghe, vì sao lại khóc?”
“Gia phụ gia mẫu muốn ta tu tiên, ta không nghĩ rời khỏi nhà nhưng cũng không muốn trở thành phế nhân.” Thẩm Hoài An ấm ức.
“Mọi việc không thể lưỡng toàn được.” Ngu Sở thở dài, “Thiên phú của ngươi là dị bẩm, ở tu tiên giới sẽ có thành tựu.”
“Ta biết ta sẽ có thành tựu.” Cảm xúc của Thẩm Hoài An dịu bớt, y hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở, “Vậy khi nào chúng ta đi ạ?”
“Chúng ta?” Ngu Sở vừa tức vừa buồn cười, “Khi nào ta nói muốn thu ngươi?”
Thẩm Hoài An không thể tin nổi ủy khuất nói, “Ngài thật sự không muốn thu ta sao?”
“Thu đồ đệ là chuyện lớn, vì sao ta lại muốn thu ngươi?”
“Bởi vì ta có thiên phú dị bẩm.”
“Tu Tiên giới nơi đâu cũng có thiên tài.”
Thẩm Hoài An vốn là thiên chi kiêu tử, trong chốn giang hồ nổi danh là tân thiếu niên anh tài đồng lứa. Y không nghĩ đến việc Ngu Sở sẽ trả lời như vậy, giống như là ở trong mắt nàng thiên phú mình lấy làm tự hào không tính là gì cả.
Nam hài ngẩn ra vài giây sau mới lắp bắp nói, “Ta, kiếm pháp của ta rất tốt, lại còn là Thiếu trang chủ của Thiên La sơn trang.”
Ngu Sở nhướn mày, “Vậy ta trực tiếp thu phụ thân của ngươi có phải hơn không? Phụ thân ngươi là trang chủ, kiếm pháp còn tốt hơn ngươi.”
Thẩm Hoài An bị mấy vấn đề mà Ngu Sở hỏi làm cho ngây người, vành mắt đỏ lên, nhìn giống như chó con vừa ngốc nghếch vừa đáng thương, đã không còn bộ dáng tràn đầy sức sống thường ngày nữa, cũng không biết phản biện ra sao.
Ngu Sở chỉ nghĩ tùy tiện đấu khẩu vài câu làm dịu đi không khí, không nghĩ Thẩm Hoài An lại có phản ứng như vậy, nàng cảm thấy không đành lòng duỗi tay xoa đầu của y.
“Được rồi, ngươi kêu lệnh tôn lệnh đường lại đây đi.” Ngu Sở bất đắc dĩ nói.
Lúc này Thẩm Hoài An mới lấy lại tinh thần, “Gia phụ gia mẫu đang ở thư phòng, tiên trưởng muốn đi sao?”
“Lệnh tôn lệnh đường đang ở ngoài sân.”
Mà ở trong rừng trúc, phu thê trang chủ vẫn đang cẩn thận nghe lén thì thấy Thẩm Hoài An huớng về phía hai người mà tới.
“Tiểu tử này sao biết chúng ta trốn ở đây?” Thẩm Hồng nghi hoặc, “Có phải khinh công của phu nhân bị thụt lùi không?”
Thẩm phu nhân không biết phải nói gì thì Thẩm Hoài An đã đến trước mặt, Thẩm phu nhân dứt khoát ôm chầm lấy nhi tử, duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nhi tử tràn đầy đau lòng.
“Cha, nương. Tiên trưởng gọi hai nguời qua nói chuyện.” Thẩm Hoài An nói. Không biết có phải vì khóc quá mệt mỏi hay không mà giờ phút này nhìn có vẻ héo rũ không chút tinh thần.
Nghĩ đến chuyện phải rời khỏi nhà, thậm chí có khả năng cả đời này không bao giờ trở về được, không được gặp phụ mẫu, Thẩm Hoài An chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng, trái tim đau thắt.
Loại sợ hãi này kèm theo cảm giác bàng hoàng làm y không thở nổi, trong nháy mắt như muốn chết đi. Thậm chí y bắt đầu oán bản thân sao lại có thiên phú như vậy, chẳng sợ học võ bình thường chút nhưng ít nhất còn có thể ở cùng phụ mẫu, kế thừa sơn trang, bảo vệ gia đình mình.
“Uống nước đi, có lẽ sẽ tốt hơn.” Lúc Thẩm Hoài An mê mang thì nghe được tiếng nói ôn hòa từ tính truyền đến.
Thẩm Hoài An ngẩng đầu thấy Lục Ngôn Khanh không biết từ khi nào đứng ở bên kia bàn đá đang nhẹ nhàng đặt ấm trà lên bàn.
Nếu hôm qua xảy ra tình huống này có lẽ Thẩm Hoài An còn không thèm phản ứng gì vì vốn nhìn Lục Ngôn Khanh không thuận mắt. Nhưng ở giờ phút này, có thể muốn mọi việc hóa nhỏ, cảm thấy tính tình yêu ghét của mình không còn quan trọng nữa.
Thẩm Hoài An im lặng nhận lấy ấm trà tự rót cho mình một ly, trong lòng nghẹn đến khó chịu, không biết nên tâm sự với ai. Nha hoàn chăm sóc mình từ nhỏ, các đệ tử chơi thân hay ai khác đều không thích hợp thổ lộ.
Hiện tại rơi vào hoàn cảnh này cũng chỉ có Lục Ngôn Khanh có thể lý giải. Thẩm Hoài An khó chịu nửa ngày vẫn không nín được mở miệng hỏi, “Khi huynh rời nhà cũng khổ sở sao?”
“Huynh không có nhà sao nói tới khổ sở.” Lục Ngôn Khanh cười cười, ánh mắt ảm đạm, “Huynh chỉ có gia gia, huynh rời đi sau khi gia gia qua đời.”
Thẩm Hoài An ngẩng đầu nhìn sang Lục Ngôn Khanh nhẹ hàng hỏi, “Huynh nhớ ông sao?”
“Nhớ.” Lục Ngôn Khanh bình thản trả lời, “Mỗi khi nhớ tới gia gia huynh sẽ luôn tự nhắc nhở bản thân sẽ trở thành sự kiêu ngạo của gia gia, sống thật tốt.”
Thẩm Hoài An mấp máy môi cúi đầu như suy tư gì đó.
Cùng lúc đó ở trong phòng Ngu Sở.
Ngu Sở vừa mới đóng cửa, xoay người lại liền thấy phu thê trang chủ quỳ xuống.
“Trang chủ, phu nhân, hai người không cần làm đại lễ như vậy.” Ngu Sở nhanh chóng nâng dậy nhưng hai phu thê không chịu.
“Ngu tiên trưởng, thật sự ngài không muốn thu Hoài An sao?” Thẩm Hồng cầu khẩn, “Tệ nhi thông minh lại có thiên phú. Chỉ là tính có chút ngông cuồng tuổi niên thiếu mà thôi, thật ra vẫn là hài tử tốt, không sợ khổ cũng không có bệnh công tử.”
Thẩm phu nhân cũng rưng rưng nói, “Đúng vậy ạ, nếu ngài thu An nhi làm đồ đệ, tương lai nửa đời sau của tệ nhi để ngài định đoạt hết. Nếu tiểu tử đó không nghe lời ngài cứ đánh cứ mắng, phu thê chúng ta tuyệt đối không tham dự môt câu.”
Đáng thương cho tâm tình của bậc làm phụ mẫu, trong chốn giang hồ danh vọng của phu thê Thẩm thị có thể đại biểu cho cấp bậc của kiếm phái phương bắc, vậy mà giờ vì nhi tử mà quỳ xuống cầu người, Ngu Sở cũng có chút đau đầu.
Thật ra mấy ngày nay nàng có quan sát Thẩm Hoài An, tuy rằng tính cách hài tử này kiêu ngạo nhưng vừa nhìn là biết được gia môn chính phái nuôi lớn, nhân phẩm không chỗ bắt bẻ, tính cách cũng khá tốt.
Chính là……
“Thẩm đại ca, huynh đứng lên nói chuyện trước đã.”
Ngu Sở nghĩ muốn từ từ nói chuyện nhưng nói thế nào đi nữa phu thê trang chủ cũng không chịu đứng lên, nàng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
“Không phải ta không nghĩ thu mà thật sự ta không tốt như hai người nghĩ. Năm nay ta cũng mới chỉ 50 tuổi, sư tôn có danh có thực lực ở Tu Tiên giới ít nhất cũng mất trăm năm tu luyện trở lên. Với điều kiện của lệnh lang như vậy thì tất cả danh môn chính phái đều nguyện ý tiếp thu, chẳng qua ta chỉ là một tán tu mà thôi, không phải nơi tốt nhất để đi.”
Ngu Sở nhìn Thẩm Hồng thấm thía nói, “Trang chủ, ngài chưởng quản kiếm trang lớn nhất phương bắc hẳn là biết rõ tầm quan trọng danh vọng của môn phái. Ta không có tên tuổi gì, sẽ chậm trễ tương lai của Hoài An .”
Nghe thấy những lời này, Thẩm Hồng ngẩng đầu, biểu tình cũng trở lên nghiêm túc lên.
“Tiên trưởng, những lời ngài nói tại hạ đều hiểu.” Thẩm Hồng nói, “Môn phái đương nhiên quan trọng nhưng không phải là mấu chốt. So với danh tiếng, tại hạ càng tin tưởng đôi mắt nhìn đến, tại hạ tin tưởng ngài, tin tưởng ngài là một sư phụ tốt. Thẩm Hồng tôi rong ruổi giang hồ nhiều năm như vậy, trực giác chưa bao giờ sai.”
Thấy quyết định của hai phu thê, Ngu Sở thở dài.
“Như vậy đi, ta sẽ khảo hạch mấy ngày. Chờ đến khi đúc xong kiếm ta sẽ cho hai người câu trả lời.”
Thẩm Hồng cùng Thẩm phu nhân nhìn nhau không khống chế được sự vui sướng.
Buổi tối, hai phu thê trang chủ gọi nhi tử tới thư phòng.
“Tiên trưởng đã có ý muốn nhận con rồi, nửa tháng này con cố gắng biểu hiện cho tốt.” Thẩm Hồng nói.
Thẩm Hoài An nghi hoặc, “Biểu hiện như thế nào, con cần đi khóc một lần nữa sao?”
“Đương nhiên không phải! Chờ sau khi con bái sư, con chính là tiểu sư đệ. Con có nhớ đệ tử mới vào sơn trang chúng ta đều phải làm cái gì không?”
Thẩm Hoài An suy nghĩ một lát lập tức nhăn nhó, “A? Cha muốn nói con phải đi làm việc nặng?”
Bất luận ở nhân giới hay Tu Tiên giới, cấp bậc trong môn phái rất nghiêm ngặt, những việc cơ bản như chân sai vặt, quét rác, giặt quần áo đều là đệ tử nhập môn đi làm.
Thẩm phu nhân nói lời thấm thía, “An nhi, vào môn phái không thể so với ở nhà được, con cần sửa lại tính tình, đừng tranh luận cùng sư phụ sư huynh, đã biết chưa?”
Từ một Thiếu trang chủ dưới một người sắp biến thành tiểu sư đệ cấp bậc thấp nhất, chênh lệch tâm lý vẫn làm Thẩm Hoài An khó chịu trong lòng.
Nhưng hôm nay khóc mệt mỏi quá, lại cảm thấy sợ hãi khi sắp đến lúc chia ly nên không còn giống như trước đây sẽ hét lên mấy câu đại loại như ‘con không cần’ mà chỉ gật gật đầu.
Thẩm phu nhân đau lòng ôm nhi tử vào trong ngực, những giọt nước mắt không khống chế được chảy xuống. Thẩm Hồng thấy nhi tử bỗng nhiên ngoan ngoãn nghe lời cũng cảm thấy trong lòng chua xót.
Vỗn dĩ một nhà ba người còn muốn ôm nhau khóc một lúc, kết quả nghe được Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Nhưng con đi rồi thì cha nương cho ai kế thừa sơn trang này vậy?”
Bầu không khí bi thương lâp tức sụp đổ, Thẩm Hồng không biết trả lời ra sao bèn nói, “Việc này con không cần bận tâm.”
Thật ra bản thân cũng suy xét rồi, nếu có khả năng thì xin Ngu gia một hài tử làm con nuôi. Như vậy niềm vui được gấp đôi, về sau cũng coi như là nguời một nhà với Ngu thị, chính mình cũng thật sự yên tâm để nhi tử đi theo Ngu Sở.
Thẩm Hồng không biểu lộ ra suy nghĩ của mình, sáng sớm hôm sau, vào bữa sáng, khi Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đến sảnh ngoài chỉ thấy phu thê trang chủ mà không thấy Thẩm Hoài An đâu.
Bốn người ngồi đối diện nhau, Thẩm Hồng xấu hổ cười cười, “Tệ nhi nói muốn trước tiên tự mình thể nghiệm đệ tử sinh hoạt nên chủ động đi làm cơm sáng, có khả năng cần chờ một lát.”
Ngu Sở gật đầu nể tình chờ đợi nhưng phu thê trang chủ ngồi không yên được, thường xuyên nhìn về hướng bếp được đặt ở sau.
Một lúc sau rốt cuộc tiếng bước chân hấp tấp của Thẩm Hoài An cũng vang lên, bốn người ngẩng đầu thì thấy thiếu niên có khuôn mặt bị nhọ nồi bôi đen bê lên nồi lẩu niêu, phía ngoài nồi cũng bị đốt đen sì.
“Đây là gì vậy?” Ngu Sở hoài nghi hỏi.
“Cháo gạo ạ!”
Trên gương mặt của nam hài toát mồ hôi, ngón tay dính nhọ nồi vội lau lên trán, thấy cảnh này làm huyệt thái dương của Thẩm Hồng giật giật.
Thẩm Hoài An tin tưởng tràn đầy mở nắp nồi ra, bên trong đừng nói không có cháo, ngay cả gạo ở bên trong đều cháy khét lẹt.
Tức khắc Thẩm Hoài An hắng giọng, vẻ mặt vô tội nói, “…… Con nói con nấu cơm, mọi người tin chứ!”
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoài An: Ta đúng là kỳ tài nấu cơm, về sau ta muốn phụ trách ba bữa cơm!
Bếp: Không cần ngươi lại đây a!