Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 26: Chương 26




Hai người suy tư một lát rồi nhìn về phía cô bé.

“Trước hết muội trở về môn phái cùng bọn huynh, khi nào gặp được sư tôn rồi tính tiếp vậy.” Lục Ngôn Khanh nói.

Việc cấp bách là đem đứa nhỏ này mang ra khỏi núi sâu, nhưng sau này để cô bé về Nhân giới hay không còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Nếu cô bé có cha mẹ thân thích còn tốt, nếu là cô nhi mà nói thì tỷ lệ sống sót của một cô bé không nơi nương tựa quá thấp.

Cô nhóc nháy đôi mắt rồi ngồi thẳng, giọng nói trẻ con cất lên hỏi, “Sư tôn của các huynh là nam tử sao?”

“Sư tôn của chúng ta là nữ tử nhưng người rất lợi hại!” Thẩm Hoài An đáp.

Nghe vậy, cô bé đang ôm ấm nước lại rụt về, miệng mấp máy nói, “Muội không đi, muội sợ!”

Lục Ngôn Khanh nghĩ rằng có thể vì có một nữ sư tôn khiến nàng sinh ra bóng ma tâm lý nên ban đầu cô bé nghĩ đi cùng bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.

Hai người họ an ủi một lúc lâu, cuối cùng cô bé mới đồng ý đi theo bọn họ.

Trên đường, hai người tìm hiểu thêm mới biết, cô bé năm nay mười tuổi, nhũ danh gọi là Tiểu Cốc, cha mẹ đã qua đời, bị thân thích bán cho lái buôn nô lệ vào nô tịch, việc làm tốt duy nhất của Bạch Vũ Lâu là đem Tiểu Cốc mua lại.

Tiểu Cốc được bảy tuổi đã bị bán đến tay lái buôn, bởi vì vừa gầy vừa nhỏ không bán nổi nên bị lái buôn đánh chửi, đến khi được tám tuổi thì Bạch Vũ Lâu mua về, phát hiện linh căn của nàng vẫn chưa thành hình nên vẫn nuôi dưỡng ở môn phái.

Nuôi được ba năm, cô bé con càng ngày càng trắng nõn sạch sẽ thì phát hiện sở hữu phế linh căn thành kẻ tàn phế vô dụng, sư tỷ sư tôn thường ngày luôn hòa ái thân thiết thay đổi sắc mặt ngay lập tức, sau đó xảy ra vụ việc vừa rồi.

“Kỳ thật muội không phải là phế nhân, linh đan của sư tôn bọn huynh cũng trong suốt.” Trên đường trở về, Lục Ngôn Khanh nói, “Những người khác không biết cách dạy thôi, nhưng sư tôn bọn huynh lại biết.”

“Cái gì? Sao đệ lại không biết chứ?” Thẩm Hoài An giật mình.

Cậu ta muộn bốn năm đã bỏ lỡ bao nhiêu việc đây?

Nghe hai người đấu võ mồm nói chuyện phiếm ngươi tới ta đi, cơ thể vẫn luôn căng chặt của Tiểu Cốc cũng thả lỏng.

Đến khi bọn họ tiến vào kết giới sương mù quanh Huyền Cổ sơn mạch, Ngu Sở liền nhận thấy hai người trở về lại mang thêm một người. Linh thức của nàng bao phủ toàn bộ dãy núi, rất dễ dàng phát hiện bên cạnh hai đồ đệ có thêm tiếng tim đập cùng hô hấp.

Ngu Sở bỏ sách xuống, nàng cảm thấy đau đầu.

…… Hai tên tiểu tử này lại làm cái gì đây?

Nàng ngồi ngay ngắn trong đại điện chờ đợi. Một lát sau, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An từ đại môn chính điện đi đến, đến lúc nhìn thấy Ngu Sở yên tĩnh ngồi, hai người không khỏi cảm thấy chột dạ nên tươi cười lấy lòng.

“Sư tôn, chúng con đã trở về.”

Ngu Sở rũ mắt đọc sách, nhàn nhạt nói, “Ừ!”

“Cái đó, thời tiết hôm nay không tồi.” Thẩm Hoài An cười gượng nói, “Chúng con, hôm nay chúng con bị đội đệ tử tuần tra phát hiện, mạo hiểm thật.”

Nếu không ngăn lại, Thẩm Hoài An tự mình nói linh tinh không biết khi nào mới xong đâu. Ngu Sở ngước mắt, Thẩm Hoài An tự chột dạ biết điều ngậm lại miệng.

Nàng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

“A Khanh, con nói hai câu?”

Ở trước mặt Ngu Sở, giỏi ngoại giao như Lục Ngôn Khanh cũng không biết ăn nói thế nào cho phải. Cuối cùng kẻ có thân phận sư huynh như hắn đành phải căng da đầu mở miệng, “Chúng con…… Thấy việc nghĩa hăng hái làm, đi cứu một đứa trẻ.”

Vạn sự khởi đầu nan, có Lục Ngôn Khanh đi đầu, hai người ngươi một lời ta một ngữ kể lại sự việc phát sinh, kể đến cả hoàn cảnh thân thế của cô bé đó.

Ngu Sở càng đau đầu hơn, nàng hạ sách xuống, “Các con nói rằng các con mang đệ tử của môn phái người ta về đây?”

“Kỳ thật cũng không xem như môn phái của người ta, Bạch Vũ Lâu còn muốn giết cô bé đó mà!” Thẩm Hoài An nói, “Hiện tại không tìm thấy Tiểu Cốc, các nàng nhất định cho rằng cô bé đó đã chết thôi!”

Trong lòng Ngu Sở phức tạp, lúc nàng nhận hai thiếu niên này chính vì nhìn thấy được tâm cảnh của chúng là thuần túy, làm người chính trực, đều là đứa trẻ tốt, cho nên tự nhiên chúng sẽ không làm việc thấy chết mà không cứu.



Chính là việc này liên lụy càng ngày càng rộng. Nàng nhớ rõ Bạch Vũ Lâu trong nguyên tác là một môn phái đóng vai ác, chuyên môn làm những việc xấu xa, sau khi nữ chủ nổi danh, các nữ tu của Bạch Vũ Lâu gặp nàng ta một lần đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên ở ác gặp dữ cuối cùng cũng bị diện môn đành phải offline.

Nếu Ngu Sở Sở là kẻ thứ nhất làm người xấu với cấp bậc pháo hôi lót chân thì Bạch Vũ Lâu cũng được coi là một trong những tiểu Boss hậu kỳ.

Nàng vốn nghĩ tránh xa các thế lực liên quan đến nữ chủ, thậm chí nghĩ mấy năm tới không cần đi xa nhà, lại không ngờ tới hai đồ đệ tốt của nàng ở ‘cửa nhà’ cũng có thể liên lụy đến nguyên tác.

Việc đã đến nước này, Ngu Sỡ đành bất đắc dĩ nói, “Để con bé vào đi.”

Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An quá đỗi vui mừng, hai người chạy nhanh về phía cửa, gặp cô nhóc thì nhẹ giọng khuyên bảo dỗ dành.

Vài giây sau, một thân ảnh nho nhỏ bám vào cửa vượt qua ngạch cửa.

Đó là một cô bé con nhỏ gầy, tóc tai rối tung lên vì chật vật, trên đỉnh đầu buộc hai bím tóc nhỏ như muốn rũ hết xuống.

Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé lấm bẩn như con mèo hoa, đôi mắt to nhút nhát sợ sệt nhìn Ngu Sở, ngón tay nhỏ nắm chặt vạt áo vì khẩn trương.

Thoạt nhìn còn nhỏ gầy hơn nhiều so với Lục Ngôn Khanh hồi đó. Trái tim của Ngu Sở mềm đôi chút, nàng thong thả nói, “Lại đây, để ta nhìn con rõ hơn.”

Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An vừa thấy thái độ của Ngu Sở liền biết nàng có quan tâm, lập tức nhẹ giọng cổ vũ Tiểu Cốc đi lên.

Cô bé cắn cắn môi do dự một lúc rồi đi lên bậc thang đến bên Ngu Sở. Cô bé đến gần càng cảm thấy rõ nét gầy yếu nhỏ xinh của cô bé. Khuôn mặt nhỏ lấm bẩn, đôi mắt to đầy khiếp đảm, nhìn cũng thật đáng thương.

Ngu Sở đang do dự liền nghe được giọng nói yếu ớt kêu, “Sư tôn……”

Tiếng gọi non nớt mềm mại của trẻ con khiến Ngu Sở bất đắc dĩ.

“Vậy trước hết tạm thời ở nơi này đi, các con cho con bé ăn chút gì đó, cơ thể khôi phục lại rồi bàn bạc kỹ hơn.”

Nghe Ngu Sở nói vậy, Lục Ngôn Khanh cùng Thẩm Hoài An đều nhẹ nhàng thở ra.

Tuy Ngu Sở chỉ nói tạm thời nhưng bọn hắn hiểu biết sư phụ, biết rằng chỉ cần nàng để người ở lại thì cuối cùng sẽ không đành lòng để người ta đi.

Lục Ngôn Khanh đi sau bếp nấu cơm, sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Cốc, đưa nàng ăn chút bánh và uống nước lót bụng, sau khi ăn no cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Hoài An vẫn không yên tâm lại chạy đi tìm Ngu Sở.

“Sư tôn, muội ấy thật sự rất đáng thương, người liền thu muội ấy đi.” Thẩm Hoài An cầu tình, “Thật không được thì để muội ấy ở nơi này cũng chỉ là thêm đôi đũa thôi, nương của con cho con nhiều lộ phí lắm, con có thể nuôi muội ấy được mà.”

Ngu Sở quét mắt về phía cậu ta rồi nâng mi nói, “Ta còn kém chút tiền ấy?”

Thẩm Hoài An lập tức cười lấy lòng rồi giúp Ngu Sở ấn bả vai, thủ pháp cực kỳ thành thạo.

“Đừng tốn thời gian ở đây với ta, nếu con tự mình nhặt sư muội về thì gắng thể hiện tốt bộ dáng làm sư ca, làm tấm gương.” Ngu Sở nói, “Còn không mau đi tu luyện?”

Thẩm Hoài An nghe Ngu Sở nói như vậy liền an tâm hẳn, cậu ta liên tục đồng ý, tự mình cam đoan thề sau này đả tọa nhất định sẽ không lười biếng, Ngu Sở ngại cậu ta làm phiền, phất tay làm cậu nhóc nhanh chạy đi, lúc này Thẩm Hoài An mới chạy tới sau bếp tìm Lục Ngôn Khanh.

Chờ đến khi Lục Ngôn Khanh làm xong đồ ăn, hai người mới đi gọi cô bé dậy, cô bé lại ăn ngấu nghiến, một lời cũng không có thời gian để nói, không biết bị đói bụng bao lâu rồi.

Chờ khi cô bé ăn xong, Thẩm Hoài An mới hỏi, “Hiện tại muội còn sợ sư tôn không?”

Tiểu Cốc nâng chén, nàng nhẹ nhàng lúc lắc đầu nhỏ giọng nói, “Muội có thể cảm giác nàng là người tốt.”

“Như thế nào cảm giác được vậy?” Thẩm Hoài An tò mò.

Tiểu Cốc nhìn cậu ta, “Sư tôn Bạch Vũ Lâu rất thích cười, nhưng muội lại luôn sợ bà ta, cảm thấy bà ta rất âm lãnh. Sư tôn của các huynh không thích cười nhưng muội lại muốn gần gũi nàng.”

“Sư tôn của bọn huynh thực sự rất tốt, chúng ta đều được người cứu.” Lục Ngôn Khanh dặn dò kỹ càng, “Chút nữa bọn huynh đưa muội ra sau núi tắm rửa, tất nhiên sư tôn sẽ quan tâm muội. Muội nhớ kỹ phải biểu hiện cho tốt, cứ luôn nói bản thân muốn lưu lại, chỉ cần người mềm lòng thì muội không cần phải đi rồi.”

“Đúng đúng, nhớ rõ nhất định phải giả vờ đáng thương, nếu cần khóc thì cũng nên khóc!” Thẩm Hoài An cũng động viên thêm.



Tiểu Cốc nhìn trái nhìn phải, nàng nhỏ giọng, “Các huynh thật sự nguyện ý lưu muội ở lại sao? Có khả năng muội chỉ biết kéo các huynh chân sau.”

“Không có việc gì, sư đệ sư muội kéo chân sau là chuyện bình thường mà.” Lục Ngôn Khanh vừa định an ủi nàng thì Thẩm Hoài An đã nói, “Huynh muốn làm sư ca nên nhất định muội phải lưu lại. Đúng rồi đúng rồi, đến, kêu huynh một tiếng sư ca trước thử xem nào.”

“Sư huynh.” Tiểu Cốc ngoan ngoãn gọi.

Thẩm Hoài An hít một hơi, lấy tay che ngực nhìn có vẻ cực kỳ thỏa mãn. Lục Ngôn Khanh lắc đầu bất đắc dĩ.

Ăn uống no đủ xong, hai người mang Tiểu Cốc đến bên cạnh Ngu Sở, nhờ nàng mang cô bé ra sau núi tắm suối nướng nóng.

Ngu Sở vùa thấy khuôn mặt của tiểu nha đầu vẫn lấm bẩn, nàng nhíu mày nói, “Cơm đã ăn rồi mà các con không biết cho con bé rửa mặt?”

“Nam nữ có khác, chúng con ngại ngùng.” Thẩm Hoài An cười hì hì nói.

Thật ra bọn họ cố ý muốn nỗ lực kích phát sự mềm lòng và ý muốn bảo hộ cô bé của sư tôn. Ngu Sở muốn nói tiếp thì cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp nhẹ nhàng níu nàng ngón tay, nàng cúi đầu thì thấy ánh mắt của Tiểu Cốc trông mong nhìn mình.

Ngu Sở thở dài, nàng đuổi hai tên đồ đệ của mình đi, mang theo Tiểu Cốc đi đến suối nước nóng.

“Cởi quần áo rồi đi vào ngâm một chút.” Ngu Sở nói.

Tiểu Cốc ngoan ngoãn cởi, vẻ mặt của Ngu Sợ nặng nề. Sau lưng tiểu cô nương tràn đầy những vết thương cũ có mới có, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, có vết mới khép lại, có vết đã nhiều năm lâu, là những vết sẹo cũ.

“Trước kia con hay bị đánh sao?” Ngu Sở hỏi.

Tiểu Cốc nhẹ gật đầu. Nàng xuống nước đem vết thương của mình che giấu đi, chỉ lộ ra phần đầu, nàng nhỏ giọng nói, “Bởi vì con không ngoan.”

Ngu Sở không biết an ủi cô bé thế nào liền nhúng tay vào nước rồi nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Tiểu Cốc. Cô bé an tĩnh như con mèo nhỏ, để nàng tự do xoa mặt mình.

Ngu Sở một bên giúp cô bé tắm, một bên tìm kiếm trong không gian xem có bộ y phục nào để cô bé thay hay không. Xiêm y của Lục Ngôn Khanh nàng mua không ít nhưng hai tên nhóc đó đều cao lớn, Tiểu Cốc chỉ ít hơn Thẩm Hoài An bốn tuổi thôi nhưng chiều cao còn chưa đến ngực người ta đâu.

Không có biện pháp, Ngu Sở chỉ có thể lấy ra bộ quần áo vẫn áp đáy hòm, là bộ nàng dựa theo kiểu dáng quần áo hiện đại mà làm ra.

Vốn là nàng sợ chính mình không thích ứng được cách mặc quần áo kiểu dáng cổ đại nên đợt mới quen Lục Ngôn Khanh cũng đã làm xong, kết quả là không nghĩ tới bản thân thích ứng khá tốt, bộ quần áo này cũng đành để đáy hòm.

Nàng lấy ra cái áo thun dáng dài cùng chiếc quần đưa cho Tiểu Cốc.

Sau khi tắm xong, trừ bỏ những vết sẹo trên người ra thì khuôn mặt của cô bé thật xinh đẹp đáng yêu như em bé vậy. Ngu Sở cầm quần áo cho nàng mặc vào, tay áo và ống quần đều xắn lên, miễn cưỡng có thể mặc được.

Cho dù đây chỉ là thế giới giả tưởng thì cổ đại vẫn không thể so với hiện đại, Ngu Sở đưa Tiểu Cốc sắp xếp ở trong viện mà mình đang sinh hoạt.

“Con có thể lấy tất cả đồ vật ở đây, ăn uống, trái cây rau dưa ở ngoài viện đều lấy thoải mái nhưng trước mắt đừng ra sau núi.” Ngu Sở dặn dò, “Để ta bảo hai đứa xuống núi mua giúp con đồ dùng quần áo, con đi Chủ phong chơi đi.”

Tiểu Cốc mặc áo thun không quen mấy, nàng ôm chăn ngoan ngoãn lại cẩn thận gật đầu.

“Tiên trưởng.”

Ngu Sở vừa muốn đi ra cửa liền nghe thấy cô bé con nhẹ nhàng gọi mình, nàng quay đầu, “Làm sao vậy? Con còn cần cái gì sao?”

Tiểu Cốc nhấp môi do dự một lúc mới nhẹ giọng nói, “Tiên trưởng, cảm ơn các ngài đã cứu con.”

“Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”

Tiểu Cốc không cảm thấy nhẹ nhàng khi nói lời cảm ơn xong, nàng siết chặt chăn.

“Nếu, nếu ngài muốn cho con đi, có thể để con ở nơi xa một chút được không?” Cô bé nhỏ giọng cầu khẩn, “Con sợ lại bị sư tỷ ở Bạch Vũ Lâu bắt lại……”

Ngu Sở lại nhớ tới hai đồ đệ nhà mình kể.

Sư tỷ của Tiểu Cốc muốn đem cô gái nhỏ bé này bán cho tên nam tu khác?

Ánh mắt của Ngu Sở tối lại, nàng trầm giọng nói, “Có ta ở đây, không ai có thể bắt con đi.”