Ngu Sở đưa y phục đệ tử của Tiểu Cốc cho hai đồ đệ để cho bọn họ dựa theo kích cỡ đi Vân Thành nhìn xem có bộ nào đang bán có số đo tương tự.
Sau khi hai đồ đệ xuống núi, nàng ngồi ở mép giường lấy ra vải dệt cùng kim chỉ muốn thử làm quần áo cho Tiểu Cốc.
Mỗi một người phụ nữ ở cổ đại đều học nữ hồng, ngay cả tính tình kiêu căng như thiên kim tiểu thư Ngu Sở Sở cũng không được ngoại lệ, chỉ là không am hiểu sâu mà thôi --- hoặc có thể nói Ngu Sở Sở từng học qua nhưng trước nay chưa từng tự làm bao giờ.
Ngu Sở lọc lấy ký ức về kinh nghiệm này rồi mày mò khâu vá, kỹ năng khâu của nàng không được thành thạo tự nhiên như khi cầm vũ khí nên hơi cứng tay.
Nàng cảm giác được cô bé ngồi ở trong góc với đôi mắt sáng lấp lánh nhìn động tác của nàng, Ngu Sở tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng về kỹ thuật thiếu tinh tế của mình.
“Ta không giỏi nữ hồng, con thử khâu xem sao.”
Ngu Sở lo rằng tiểu cô nương kỳ vọng quá lớn sẽ thất vọng hơn. Rốt cuộc tay nghề của nàng không có khả năng làm ra được quần áo đẹp nào, bình thường mua vải đều để tiệm may ở Vân Thành hỗ trợ làm.
Tính ra đây vẫn là lần đầu tiên nàng tự tay mình làm quần áo.
Tiểu Cốc lấy hết can đảm từ từ dịch lại gần, vươn tay nhận lấy tấm vải và kim chỉ từ tay của Ngu Sở.
“Con có thể.” Cô bé nhỏ giọng nói.
Tiểu Cốc thành thạo xe chỉ luồn kim khâu vá quần áo, chỗ nối không nhìn thấy đường chỉ nhìn rất tự nhiên và đẹp chứ không giống như Ngu Sở dựa theo đường khâu miệng vết thương mà làm.
Con cái nhà nghèo sớm gánh vác việc nhà là chuyện bình thường nhưng nhìn cô bé làm thuần thục như vậy, Ngu Sở không nhịn được cảm thán, “Con thật giỏi.”
Nghe thấy mình được khích lệ, Tiểu Cốc ngẩng đầu mấp máy môi cười.
“Cái gì con cũng đều biết làm.” Nàng nói, “Nhưng khi ở Bạch Vũ Lâu, con luôn giả vờ làm gì cũng không tốt khiến cho sư tỷ tức giận đánh con.”
Ngu Sở nhìn nàng.
“Vì sao phải giả vờ cái gì cũng không làm được?”
Tiểu cốc vừa xâu kim vừa đắc ý nói, “Vì con chán ghét các nàng nên mới không muốn nghe theo.”
Ngu Sở vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Nếu nói đứa nhỏ này thông minh đi, vậy mà vẫn cố tình dở tính trẻ con ra, nhưng nếu nói nàng ngốc thì với một cô bé mười tuổi có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy, dũng khí cùng may mắn đều không thể thiếu.
Hai người hàn huyên qua lại khiến Tiểu Cốc thoải mái một chút, không còn cảm giác dè dặt giống như con mèo nhỏ mới mang về nhà, vừa sợ hãi lại thật cẩn thận muốn lấy lòng.
“Thật ra không phải cái gì con cũng biết làm, từ nhỏ con luôn thích những đồ vật thon dài như này để có thể giấu đi.” Tiểu Cốc vừa khâu áo vừa nói, “Lúc trước con giấu lưỡi dao trên búi tóc, kết quả lúc sư tỷ đánh đầu con thì bị rách tay, nàng ta bị dọa sợ chết! Hắc hắc.”
“Vậy là nàng ta không cẩn thận rồi.” Ngu Sở nói.
Nghe thấy nàng nói vậy, Tiểu Cốc ngẩng đầu cười với nàng, lúm đồng tiền trên má như có như không, khóe mắt còn cong cong lên rất đáng yêu.
Ngu Sở thấy đau đầu. Có vẻ như sau khi thu Lục Ngôn Khanh xong, sau này thu đồ đệ càng ngày càng có tính khiêu chiến.
Thẩm Hoài An là thiên tài, hơi kiêu ngạo và luôn lấy thực lực vi tôn, nhưng trước mắt vẫn là đứa trẻ theo chính phái biết nghe lời.
Còn Tiểu Cốc tuy ngoan ngoan, cũng rất đáng yêu nhưng về tổng thể Ngu Sở cảm thấy con bé không chỉ là quỷ nghịch ngợm mà tính cách hơi có chiều hướng tối tăm.
Suy xét đến hoàn cảnh trưởng thành của con bé, tính cách như vậy cũng có thể thông cảm. Cô bé con ngoan ngoãn rất khó sinh tồn được trong quá trình trưởng thành đầy gian nan.
Nhưng may mắn là cô bé này còn nhỏ tuổi, tuy thực sự thông minh nhưng vẫn còn tính trẻ con thích đối nghịch với người mình ghét, có thể từ từ uốn nắn cho tốt.
Bằng không nếu để con bé lớn lên ở Bạch Vũ Lâu luôn ức hiếp con bé hoặc nam tu nào đó thì tương lai không thể đoán trước được.
Hai người đều ngồi trên giường vừa nói chuyện phiếm vừa khâu áo, Tiểu Cốc còn nói cho Ngu Sở biết khi mình bị thân thích bán đi lúc nhỏ còn chưa được đọc sách bao giờ, khiến cô bé quên mất tên của mình, chỉ nhớ rõ mình họ Cốc.
“Nhưng sau này con tự đặt tên cho mình, gọi là Cốc Thu Vũ vì ‘cơn mưa mùa thu’ thật đẹp, sẽ làm ướt lá phong.” Tiểu Cốc chuyện trò vui vẻ, cô bé đung đưa chân nói, “Dù con tự đặt tên cho mình nhưng các sư tỷ vẫn gọi con là Tiểu Cốc.”
“Con thích người khách gọi con như thế nào?” Ngu Sở hỏi.
Tiểu Cốc nghĩ nghĩ, “Đối với tên gọi con không đặc biệt yêu thích, chỉ cần là người con thích gọi con thì gọi thế nào cũng được.”
Khi cô bé nói chuyện lực chú ý cũng dời theo, cây kim xuyên qua mảnh vải đột nhiên cắm vào ngón tay mà không kịp đề phòng, Tiểu Cốc theo bản năng rụt tay lại.
Đầu ngón tay trắng nõn nhỏ xinh của cô bé rỉ ra giọt máu to như hạt đậu nhỏ, Tiểu Cốc nhét ngón tay vào miệng hút vết máu.
Không đợi Ngu Sở nói gì cô bé đã nghiêng người vô cùng đáng thương nói, “Tiên trưởng thổi thổi, thổi thổi sẽ không đau.”
Ngu Sở bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng thổi đầu ngón tay của Tiểu Cốc, sau đó dơ tay phất một cái, linh khí đã chữa khỏi vết thương trên ngón tay của cô bé.
Tiểu Cốc hơi kinh ngạc thu tay lại rồi nhìn tới nhìn lui, cảm xúc ngây ngô đối với tiên pháp của cô bé thật khó có thể tưởng tượng rằng cô bé từng sống ở một môn phái ba năm.
Tiểu Cốc tiếp tục khâu áo, Ngu Sở ở bên cạnh nhìn, hai người hàn huyên thêm lúc nữa, lúc chuyện cần nói đều nói xong, trong phòng trở nên yên lặng.
Sau khi yên lặng, cô nhóc hay nói vừa rồi giống như thoát khỏi người Tiểu Cốc, cô bé lại khôi phục thái độ yên tĩnh và ngoan ngoãn như lần đầu mới gặp.
Cô bé mấp máy miệng, mắt rũ xuống nhìn đồ trong tay, vài lần muốn mở miệng rồi cuối cùng đè lại.
“Tiên trưởng……” Một lát sau Tiểu Cốc mới nhẹ nhàng gọi.
“Sao thế?”
“Con nghe Lục tiên trưởng nói ngài sở hữu nội đan trong suốt giống như con phải không ạ?” Cốc Thu Vũ hỏi, “Cho nên, cho nên con không phải phế nhân đúng không?”
“Đương nhiên con không phải là phế nhân.” Ngu Sở giải thích, “Tuy nội đan trong suốt không có thuộc tính linh căn nên rất khó tu luyện, nhưng sau khi tu thành công sẽ cường đại hơn so với người tu tiên bình thường.”
Tiểu Cốc nhẹ nhàng gật đầu, một lát sau cô bé hỏi nhỏ, “Ngài…… Ngài nguyện ý thu con làm đồ đệ không ạ? Con, con rất ngoan, việc gì đều có thể làm được, cũng không ăn nhiều lắm, sẽ nghe lời ngài nói không cho ngài phiền lòng…….”
Như thể sợ Ngu Sở từ chối, cô bé nhanh chóng bổ sung, “Dù ngài không nghĩ thu con thì để con lưu lại con cũng nguyện ý, con thật sự chăm chỉ mà.”
Ngu Sở nghĩ nghĩ, nàng hỏi, “Khi ở Bạch Vũ Lâu con từng bái sư chưa?”
Môn phái đứng đắn một chút đều chuyên môn cử hành nghi thức bái sư, đem tên của đồ đệ ghi vào danh sách. Có môn phái lớn sợ dạy được một nửa đệ tử liền chạy trốn thường sẽ ký kết khế ước chính thức thụ sư, lấy việc này để giữ gìn quyền lợi của môn phái.
Tiểu Cốc vội vàng lắc đầu, “Chưa từng ạ, chỉ có bé gái có tư chất tốt mới có thể bái sư, con chỉ là đứa bị nuôi ba năm mà thôi, trừ cái này ra con cũng không liên quan gì tới Bạch Vũ Lâu cả.”
Thấy con bé thấp thỏm khẩn trương, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn mình, Ngu Sở vươn tay sờ khuôn mặt của con bé.
“Nếu Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An cứu con, ta là sư phụ thì tự nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ.” Ngu Sở nói, “Nếu con có thể tới được đây đó cũng là duyên phận, đã như thế thì không cần phải đi đâu hết.”
Sau khi Tiểu Cốc nghe được những lời Ngu Sở vừa nói, trong nháy mắt đó, dường như thân hình nhỏ xinh của cô bé như được dỡ xuống một bọc tay nải lớn, lập tức nhẹ nhõm rất nhiều.
Cô bé dịch lại gần Ngu Sở, cẩn thận hỏi, “Con, con cũng có thể gọi ngài là sư tôn sao?”
“con vẫn chưa bái sư, nhưng mà……” Ngu Sở bất đắc dĩ nói, “Con muốn gọi thì gọi đi.”
Lúc này cô bé mới mở miệng cười.
Ngu Sở nhìn cô bé, không tự chủ được mà duỗi tay chải tóc của nàng, giúp nàng buộc tóc lên rồi nói, “Ta chỉ có một yêu cầu.”
“Sư tôn người nói đi ạ.” Tiểu Cốc lập tức nói.
“Hãy làm chính con, ở nơi này con không cần phải lấy lòng ai hết. Nếu không muốn cười thì đừng cười, không muốn nói chuyện thì không cần nói chuyện, chỉ cần sống với cảm xúc chân thực nhất của con là được.” Ngu Sở buông tóc cô bé ra ôn hòa nói, “Có thể làm được không?”
Cô bé mở to mắt ngẩn ngơ nhìn Ngu Sở, qua vài giây sau mới hít hít mũi thấp giọng nói, “Con…… Con sẽ nỗ lực.”
Ngu Sở vươn tay muốn sờ tóc nàng, kết quả tay đang vươn tới thì dừng lại.
“Ta giúp con buộc tóc, bên trong chắc hẳn không có lưỡi dao chứ?” Nàng nói.
Tiểu Cốc sửng sốt, ngay sau đó cô bé và Ngu Sở cùng nhau cười.
Nàng duỗi tay sờ sờ đầu của mình ngượng ngùng nói, “Về sau khẳng định con sẽ không để dao lên đâu ạ!”
Ở bên kia, hai huynh đệ xuống núi mua sắm vẫn đang trên đường trở lại môn phái.
Trên đường trở về họ còn thảo luận về việc làm thế nào để sư phụ cho phép Tiểu Cốc ở lại, không nghĩ tới họ xuống núi ngắn ngủi hai canh giờ mà kết quả sự việc đã khác đi.
Buổi tối, khi bốn người ngồi bên nhau ăn cơm, Ngu Sở có cảm giác hai đồ đệ nhà minh lén lút nhìn nàng.
Nàng buông đũa, ba đứa nhóc ngồi bên cạnh cũng buông đũa cùng nhau.
Loại cảm giác này vẫn khiến nàng cảm thấy kỳ diệu, chẳng sợ đã qua 4 – 5 năm đối với việc thu đồ đệ của mình, Ngu Sở vẫn không có cảm giác chân thật.
Một kẻ không có quá khứ, không có bạn bè thân thích, một kẻ đạp qua máu tươi khi làm nhiệm vụ luân hồi sống sót bò ra vốn dĩ nên sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hiện giờ lại ngồi cùng bọn nhỏ tràn đầy nhựa sống, được chúng tin cậy, cảm giác này kỳ diệu quá.
Nếu trước đây tuyệt đối nàng không tin được người như mình cũng sẽ được người khác cho đi tình cảm mà không hề giữ lại.
Cảm giác được ba đứa nhìn mình, Ngu Sở tỉnh táo lại, nàng mở miệng nói, “Về sau có sư muội, các con cần quan tâm con bé nhiều hơn.”
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An liếc nhìn nhau trong lòng cực kỳ vui vẻ.
“Thât tốt quá!” Tính cách của Thẩm Hoài An hướng ngoại, mỗi lần cao hứng đều thể hiện ra bên ngoài.
“Làm sư huynh cần phải có bộ dáng của sư huynh.” Ngu Sở tiếp tục nói, “Khi nào lười biếng không chịu đả tọa thì cùng nhau ra bờ suối câu cá một buổi trưa, ta hy vọng trong lòng các con tự biết lấy, làm tấm gương tốt cho sư muội.”
Tổng cộng có hai sư huynh, những lời này thiếu điều trực tiếp chỉ Thẩm Hoài An mà thôi.
Lập tức Thẩm Hoài An héo rũ.
Khóe miệng Lục Ngôn Khanh nhếch lên vụng trộm cười. Ánh mắt tò mò của Tiểu Cốc nhìn tới nhìn lui làm Thẩm Hoài An không xuống đài được đành dùng đầu gối đang đặt dưới bàn huých đầu gối của Lục Ngôn Khanh.
Lúc này Lục Ngôn Khanh mới điều chỉnh sắc mặt mở miệng nói, “Sư tôn, Tiểu Cốc sẽ sinh hoạt ở đâu ạ? Một mình muội ấy ở viện dành cho nữ đệ tử con lại lo muội ấy sẽ sợ hãi. Nhưng ở cùng chúng con lại cần tránh hiểu lầm, không quá thích hợp cho lắm.”
Ngu Sở liếc nhìn Cốc Thu Vũ.
“Tiểu Cốc, con sợ tối không?”
Tiểu Cốc chớp mắt, vẻ mặt vô tội đáng thương gật đầu.
“Vậy trước hết con ở sau núi cùng ta đi.” Ngu Sở nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Chờ đến khi con lớn hơn thì tự ở riêng.”
“Cảm ơn sư tôn.” Tiểu Cốc trẻ con nói, cô nhóc cực kỳ vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, rốt cuộc Tiểu Cốc cũng thả lỏng hơn, cô bé chủ động nắm tay Ngu Sở, Ngu Sở không tránh mà kéo cô bé đi sau núi cùng mình.
Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều cảm thấy khung cảnh này thật tốt đẹp, cô bé con đáng thương cuối cùng cũng có chốn dừng chân. Hai người yêu thương nhìn khung cảnh này, nhìn mãi Thẩm Hoài An nghĩ thấy có gì đó không đúng lắm.
“Sao đệ cảm thấy sư tôn đối với bé gái dịu dàng hơn nhiều so với chúng ta nhỉ?” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Nếu đệ là con gái, nhất định người sẽ thích đệ nhất.”
Lục Ngôn Khanh uyển chuyển nói, “Nhìn trời không còn sớm, mau chóng trở về ngủ thôi.”