Quả nhiên kiến nghị của Ngu Nhạc Cảnh thực sự có hiệu quả, Ngu Sở cho Tiêu Dực tìm một số việc đơn giản để làm thì cảm xúc của Tiêu Dực càng ngày càng ổn định hơn nhiều.
Ngu Sở sợ tính tình của Tiêu Dực quá ngay thẳng, nàng mấy ngày không ra là mấy ngày đó hắn sẽ không làm gì khác. Cho nên nàng mới đặt thời gian là ba ngày, còn dặn dò Tiểu Cốc mỗi ngày kiếm chuyện với Tiêu Dực.
Đương nhiên để gia tăng thể nghiệm canh giữ của Tiêu Dực thì kẻ bướng bỉnh bị điểm danh là Thẩm Hoài An không thể không lại đây khoe khoang cảm giác tồn tại của mình.
Vốn là hắn biết tính cách của tên Tiêu Dực này rất thích đối đầu với mình nên đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng khi hắn đến sau núi thì nhìn thấy Tiêu Dực trừng mình như đang lâm đại địch, đừng nói đến sơn động mà Ngu Sở đang bế quan trong thời gian ngắn mà ngay cả đất trồng rau gia hỏa này cũng không cho Thẩm Hoài An tới gần!
Phải đối diện với bản mặt như người chết của Tiêu Dực thì đúng là Thẩm Hoài An tức muốn ngất xỉu. Không nói đến việc hắn bái sư sớm hơn Tiêu Dực nhiều ít năm, chỉ nói đến việc kẻ làm sư huynh như hắn cũng quá mất mặt rồi!
Dứt khoát Thẩm Hoài An bất chấp tất cả, dù sao sư phụ để hắn đi quấy rối, đã thế hắn làm đến nơi đến chốn.
Vì thế Thẩm Hoài An mượn cơ hội này đánh với Tiêu Dực một trận. Thật ra hắn rất muốn biết rốt cuộc là mình lợi hại hay cái tên Tiêu Dực thuộc phái dã tính này lợi hại.
Chẳng qua Tiêu Dực không muốn rời khỏi phía sau núi, hai người lại sợ làm hỏng hoa hoa cỏ cỏ xung quanh, đặc biệt là Thẩm Hoài An. Khi xưa hắn bị giáo huấn một lần về việc không cẩn thận làm con thỏ chạy đến đất trồng rau phá hoại vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt nên hắn cũng không giám dùng toàn lực.
Kết quả hai bên triển khai một trận so đấu rất gò bó.
Hai người mới giao thủ được vài chiêu liền phát hiện đối phương đều rất mạnh, ngay cả vũ khí chạm vào nhau cũng khiến cho cơn gió sinh ra từ va chạm mạnh đó thổi quét tới những ngọn cỏ nhỏ trên mặt đất làm chúng đổ rạp xuống, vạn nhất không thu tay là có khả năng không biết lúc nào sẽ phá hủy mọi thứ.
Lúc này hai người mới hậm hực dừng tay.
Cứ việc như thế nhưng Thẩm Hoài An cảm thấy có một số việc cần thiết nói cho rõ ràng.
“Huynh nói cho đệ biết, đệ không cần dùng cái ánh mắt đó nhìn huynh.” Thẩm Hoài An trừng mắt, “Huynh không bướng bỉnh tí nào! Huynh thấy đệ khó chịu nến mới đến đánh đệ chứ không liên quan tới quấy rối gì hết!”
Tiêu Dực đứng đối diện, ánh mắt của hắn vẫn lãnh đạm cảnh giác nhìn Thẩm Hoài An. Cái biểu tình ‘huynh nói cái gì đệ cũng không nghe, dù sao huynh cũng là phần tử nguy hiểm, đúng là đệ muốn ngăn cản huynh’ khiến Thẩm Hoài An thật sự tức giận.
Thẩm Hoài An hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Một nam nhân cao lớn sau khi trở về phòng liền tức giận đến mức co mình lại rúc vào góc giường trừng mắt nhìn sàn nhà, tự mình phân cao thấp với mình.
Khi Tiểu Cốc đi vào thì nhìn thấy ánh mắt hung tợn muốn ăn thịt người Thẩm Hoài An, đã thế lại còn nghiến răng.
“Này huynh cũng không đến mức như thế chứ.” Cốc Thu Vũ buồn cười, “Tiêu Dực có thể khiến huynh tức như vậy hả?”
“Huynh thật sự chịu đủ rồi!” Thẩm Hoài An cắn răng nói, “Mối quan hệ của huynh và Lục Ngôn Khanh mới tốt lên không được mấy năm thì lại thêm một kẻ phiền phức. Nói chuyện với hắn cũng nói không rõ được, giống như cái đầu gỗ vậy.”
Ngoài phòng, Lục Ngôn Khanh ngó vào.
“Đệ nói như vậy là đang bảo huynh là kẻ phiền phức sao?”
“Muội đây muội đây này, muội có phải là kẻ phiền phức hay không thế?” Tiểu Cốc vui vẻ phấn chấn đặt câu hỏi. Giống như đây là việc đáng để tranh giành với nhau vậy.
Ban đầu Thẩm Hoài An muốn yên tĩnh một mình rồi viết thư cho phụ mẫu tố khổ. Kết quả là Cốc Thu Vũ và Lục Ngôn Khanh tới đây phá đám, đuổi còn không chịu đi.
“May mắn là khi huynh còn ở nhà, phụ mẫu chỉ có mỗi mình huynh.” Khuôn mặt của Thẩm Hoài An không có biểu tình gì, “Bằng không nhất định huynh sẽ bị phiền chết mất.”
Sau khi bái sư, giống như hắn có thêm ca ca và muội muội vậy, cả ngày ồn ào nhốn nháo không có một ngày được ngồi một chỗ an tĩnh.
“Đệ xem đệ như này thì sao có thể làm tốt vị trí nhị sư huynh đây?” Lục Ngôn Khanh không biết phải làm sao, “Ngay cả một chút bộ dáng của sư huynh cũng không có.”
“Đệ ấy còn lớn hơn đệ hai tuổi, đệ tính là sư huynh gì chứ?” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Huynh xem, căn bản là đệ ấy không tôn trọng đệ! Nhất định đệ ấy cảm thấy đệ không lớn như đệ ấy cho nên mới tùy ý làm bậy như vậy.”
Cốc Thu Vũ nói, “Cái này còn không phải là có ý nghĩa sao?”
Thẩm Hoài An nhìn sang nàng, “Có ý nghĩa gì?”
“Tiêu Dực lớn tuổi hơn huynh lại đi làm sư đệ của huynh, điều này không phải rất tốt sao? Chưa nói đến tuy đệ ấy lớn hơn huynh nhưng tuổi tâm lý có lẽ còn không bằng huynh đâu. Càng miễn bàn hiện giờ đệ ấy còn chưa thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, đệ ấy chỉ có một người, mà bên này chúng ta lại có ba người. Đệ ấy đáng thương biết bao nha!” Cốc Thu Vũ nghiêm túc phân tích, “Sư đệ mới tới bị như vậy chẳng lẽ huynh không nên lấy ra bộ dáng sư huynh đi quan tâm đệ ấy sao? Nói vậy khẳng định trong lòng đệ ấy sẽ rất cảm động cho xem.”
Thẩm Hoài An nghĩ nghĩ, hình như cũng có đạo lý.
Dù Tiêu Dực lớn tuổi hơn hắn, lại còn thích đối đầu với mình thì tính sao, bái sư muộn hơn thì chính là sư đệ. Chẳng sợ bản thân Tiêu Dực cảm thấy lớn hơn hắn nhưng nếu cứng rắn bàn về lễ phép truyền thống mà nói thì Tiêu Dực phải gọi hắn là sư huynh.
Trước đây khi còn nhỏ Thẩm Hoài An còn bực bội với Lục Ngôn Khanh chính là bởi vì hắn không có thói quen trên đầu mình có người khác. Hiện giờ Tiêu Dực là sư đệ của hắn thì sao hắn nhất thiết phải bực tức với Tiêu Dực làm gì?
Tiêu Dực đều ăn mệt như vậy, có vẻ hắn gánh vác thêm một ít thì cũng có thể tiếp nhận được.
Thấy Cốc Thu Vũ nói ra mấy câu không hiểu ra sao lại dỗ dành được Thẩm Hoài An, Lục Ngôn Khanh không nhịn được nhìn sang nàng hỏi, “Muội đây là ngụy biện cái gì?”
Một đứa giám nói, còn một đứa lại giám nghe.
Lục Ngôn Khanh lại nhìn sang Thẩm Hoài An rồi mở miệng nói tiếp, “Thực ra huynh tới cũng là vì chuyện này. Tiêu Dức mới lên núi, đệ ấy lại trưởng thành trong hoàn cảnh đặc thù, có lẽ trong thời gian tới sư tôn sẽ chú trọng về việc trấn an đệ ấy, đệ cùng không nên keo kiệt quá.”
Vốn dĩ Thẩm Hoài An đang gật đầu lại nghe được câu sau thì nhíu mày phản bác, “Nói cái gì mà đệ không nên keo kiệt? Đệ chính là sư huynh, đệ là loại người hơi tí là bực tức sao, mấy câu này sao huynh không đi an ủi Tiểu Cốc đi?”
“Ai bảo có người nào đó thích tranh cường háo thắng.” Tiểu Cốc lẩm bẩm.
Thẩm Hoài An trừng mắt làm bộ cầm cái gối đầu trong tay để ném, Tiểu Cốc vội vàng núp phía sau lưng Lục Ngôn Khanh.
“Huynh xem lại huynh đi, không phải keo kiệt thì là gì?” Tiểu Cốc tránh ở sau lưng Lục Ngôn Khanh mà ồn ào.
“Nữ hài như muội mới keo kiệt ý! Muội keo kiệt nhất, cái gì muội cũng keo kiệt hết!”
“Huynh xem huynh nào có bộ dáng ưu tú của nhị sư huynh , quả thực huynh chính là đổ tể!”
Hai người ầm ĩ lên rồi bắt đầu đuổi đánh nhau, Lục Ngôn Khanh đứng giữa bị hai người vây quanh vòng đi vòng lại, đầu hắn sắp phình to đến nơi.
Quá ồn ào quá ồn ào, đã nói người tu tiên đều phải thanh tâm quả dục cơ mà?
***Thanh tâm quả dục: Trong lòng thanh thản, trong trắng không ham muốn nhiều.
Ba sư huynh muội ở Chủ Phong cãi cọ ầm ĩ, còn ở sau núi, Tiêu Dực đang ngồi dựa ở ngoài sơn động thì lỗ tai bỗng nhiên giật giật, đôi mắt màu xám đen của hắn nhìn về phía Chủ Phong, một lát sau mới thu hồi ánh mắt.
Hắn ôm chân vô thanh vô tức ngồi ở chỗ này, chỉ có tiếng gió và lá cây làm bạn cùng hắn.
***Vô thanh vô tức: Im hơi lặng tiếng.
Tiêu Dực không cảm thấy cô đơn, lúc hắn chỉ có một mình mới có thể cảm thấy trong lòng yên ổn.
Đúng rồi, hắn còn có mục tiêu được yêu cầu.
Khi còn nhỏ sinh sống với bầy sói và lão hổ thì những ngày trôi qua rất đơn giản, làm người thì ngược lại lại là việc khó. Hắn không biết ý nghĩa bản thân tồn tại là muốn theo đuổi điều gì, nếu không ai trông nom hắn thì có khả năng cả đời này hắn đều sinh sống cùng với các yêu thú cho đến khi chết.
Gia gia dẫn hắn đi, nói cho hắn rằng hắn cần học chữ đọc sách, Tiêu Dực liền đi học. Về sau lại nói hắn cần phải tu luyện, phải học được cách dùng vũ khí, Tiêu Dực lại đi học.
Về sau gia gia nói duyên phận giữa họ đã hết, người muốn phi thăng Tiên giới. Cuối cùng gia gia nói hắn chờ đợi đến bí cảnh thí luyện vài năm sau dành được danh hiệu đệ nhất thì sau đó nhân sinh của hắn mới có thể thật sự bắt đầu.
Trong mấy năm Tiêu Dực tự mình sinh hoạt, hắn vẫn cảm thấy hàng ngày thay đổi, nhưng lại cũng không thay đổi. Hắn không phải là người bình thường, không có biện pháp dung nhập hoàn toàn vào trong thế giới con người, nhưng bản thân hắn cũng không hoàn toàn thuộc về rừng rậm, dường như bất kỳ nơi nào cũng không phải nơi hắn có thể về.
Hắn đã từng không hiểu cái gì gọi là ly biệt hoặc ‘bị vứt bỏ’, nhưng khi gia gia đi rồi thì hình như hắn đã hiểu được một chút.
Chỉ là hắn càng thích ngồi ngốc một chỗ hơn trước.
Gia gia để lại mục tiêu cuối cùng cho hắn nhưng hắn không làm tốt.
Gia gia nói tất cả mọi người sẽ nguyện ý tiếp nhận hắn, nhưng có vẻ như sư phụ lại rất giật mình, hình như sau khi người thận trọng suy nghĩ xong mới miễn cưỡng tiếp nhận hắn.
Chính là lần va chạm ở đêm trước khi tham gia thí luyện đó, Tiêu Dực cũng đã nghĩ tới chỉ có nữ tử có thể nhẹ nhàng bâng quơ đem trường kiếm cắm ngay bên tai hắn mới có thể làm sư phụ của mình. Nàng qúa tùy ý, lại không bị trói buộc, đáy mắt mang theo chút lạnh lẽo xa cách khiến Tiêu Dực cảm thấy có lẽ bọn họ là một loại người.
Nhưng nàng không phải yêu cầu hắn như vậy.
Tiêu Dực ngồi ở bên ngoài không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bầu trời từ sáng rõ đến ngả về chiều, ngay cả tiếng la hét ầm ĩ ở Chủ Phong cũng dần dần an tĩnh trở lại.
Lỗ tai nhanh nhạy của hắn nghe thấy tiếng Ngu Sở đi ra từ phía sau động phủ, Tiêu Dực ngẩng đầu rồi nhìn về phía nàng.
Thực ra Tiêu Dực muốn báo cáo tình huống như hắn và Thẩm Hoài An đánh nhau nhưng không đánh xong được. Còn có cả chuyện Cốc Thu Vũ đưa cơm cho hắn.
Nhưng vì trời sinh hắn không biết cách nói chuyện nên những lời này lại bị nghẹn ở cổ họng không nói thành lời, Tiêu Dực chỉ có thể im lặng nhìn nàng.
Ngu Sở vuốt vuốt vạt áo rồi ngồi cạnh hắn.
“Con có mệt hay không, đã ăn cơm chưa?” Ngu Sở hỏi.
Tiêu Dực lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Có thể sau khi Ngu Sở ngồi xuống gần quá nên Tiêu Dực cảm thấy hơi khẩn trương.
Ngu Sở chống đầu, nàng nhìn hắn, “Mấy ngày nay con suy nghĩ về chuyện gì?”
“Về sau sư tôn sẽ phi thăng sao?” Tiêu Dực hỏi.
Tiêu Dực vốn cho rằng mình sẽ lắp bắp nói gì cũng không nên lời, vậy mà miệng của hắn còn nhanh hơn đầu óc một bước, giống như thể vấn đề này hắn đã muốn hỏi từ mấy tháng trước, từ lúc Ngu Sở dẫn hắn trở về.
Hiện giờ Tiêu Dực mới trì độn nhớ tới gần như những người đi tu tiên là vì muốn thành tiên, hàng ngày không có việc gì làm giống như hắn thật sự quá ít. Hắn không xác định rõ vấn đề của mình có mạo phạm tới Ngu Sở hay không.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngu Sở, hơi co quắp lại mà mấp máy môi.
“Con cảm thấy sao?” Ngu Sở hỏi lại.
Tiêu Dực héo rũ gục đầu không nói, bả vai cũng trùng xuống theo.
Ngu Sở không nề hà gì mà nói, “Các con đều ở đây thì sao ta có thể phi thăng được? Trừ khi tương lai các con có sự lựa chọn dành riêng cho mình thì ta mới yên tâm, lúc đó có lẽ ta mới suy xét tới chuyện này.”
Tiêu Dực không thể tin được quay sang nhìn nàng, “Nhưng mà tu tiên không phải là để phi thăng sao?”
Ngu Sở nhìn lên bầu trời sao, nàng hơi thở dài một tiếng.
“Ta tu tiên là vì muốn biến cường. Biến cường là vì muốn sống sót.” Nàng nói, “Thực ra vốn là đối với tất cả mọi thứ ta không hề có cảm giác gì, nhưng bởi vì các con.” Ngu Sở nhìn Tiêu Dực cười cười, “Bởi vì ta thu đồ đệ nên ta mới cảm thấy thế gian này còn có ý nghĩa.”
“Sư tôn vốn là có nhà.” Tiêu Dực nói.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Ngu Sở cũng trở nên mịt mờ.
Kỳ thật có đôi lúc Ngu Sở bửng tỉnh. Nàng rất ít tự vấn bản thân, nhưng mỗi khi tự vấn lại cảm thấy chính mình đang bị phân tách vậy.
Có một bộ phận nàng cảm thấy bản thân là kẻ không có quá khứ, vì hệ thống muốn đảm bảo tính cách ổn định của luân hồi giả để có thể chấp hành nhiệm vụ khi đã bỏ nhiều công sức ra bồi dưỡng thì chúng sẽ thôi miên người chấp hành, xóa bỏ cảm xúc hoặc ký ức trong đầu sẽ gây trở ngại đến những nhiệm vụ rồi sau đó đắp nặn thành tính cách cứng cỏi.
Ngu Sở cũng từng tự giễu qua, quá khứ của nàng có bao nhiêu tệ hại và yếu ớt mới có thể bị xóa bỏ tất cả ký ức đây?
Nhưng có dùng bất cứ cách nào thì dựa theo năng lực hệ thống có thể áp đảo được thế giới, có khả năng đời này nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn biết bản thân mình từng là ai.
Nàng cảm thấy mình là người không có gốc gác cho nên dù có hoàn thành được nhiệm vụ thì trong lòng cũng vẫn thanh tâm quả dục, thật ra mà nói đối với bất kỳ điều gì cũng đều không khiến nàng có cách nào hứng thú được.
Nhưng cho tới hiện tại, theo thời gian sinh sống ở thế giới này ngày càng dài lâu, có đôi khi Ngu Sở chợt thấy hoảng hốt mà cho rằng mình chính là Ngu Sở Sở.
Nhưng nàng thật sự có nhà sao?
Ngu Sở nhìn Tiêu Dực, khóe mắt nàng nhu hòa hơn.
“Ta không biết ta có nhà hay không nhưng ta sẽ không để con không có nhà.” Nàng nói, “ Tiêu Dực, con nguyện ý tin tưởng ta không?”
Trong màn đêm, đôi mắt màu xám đen của Tiêu Dực hiện ra ảnh ngược của những ánh sao nhỏ bé lấp lánh.
Một lát sau, hắn gật gật đầu.
“Sư tôn hơi cô độc.” Tiêu Dực nói, “Con cũng vậy.”
Tiêu Dực cúi người xuống, hắn cẩn thận đặt cằm lên bả vai của Ngu Sở giống như con sói con đang thử giới hạn của một mối quan hệ.
Ngu Sở vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của đồ đệ.
Tại giờ phút này Tiêu Dực cũng thả lỏng được tâm tình, hắn đã ba ngày không được ngủ, cuối cùng cũng chìm sâu vào giấc ngủ trên đầu gối của Ngu Sở, như một con thú nhỏ đã tìm được mẫu thân của mình.