Ngu Sở cảm thấy có lẽ mình đã mở ra được nội tâm của Tiêu Dực, ít nhất khi Tiêu Dực ở chung với nàng thì không còn dễ dàng khẩn trương như trước nữa mà là cả người đều đã được thả lỏng.
Giống như khi Tiêu Dực biết Ngu Sở sẽ không rời khỏi thì hắn liền có thể từng chút từng chút một mang thật tình của mình giao cho nàng vậy.
Đương nhiên là chờ sang ngày hôm sau, khi Ngu Sở nhớ lại sự việc đêm qua thì vẫn hơi xấu hổ --- Vốn dĩ về những chuyện của mình nàng không tính sẽ kể lể với các đồ đệ, nhưng cuối cùng vì để có thể mở được lòng Tiêu Dực mà ngược lại lại tự kéo mình đi vào.
Hiện giờ nhớ tới thì luôn cảm thấy mình đang làm ra vẻ.
Ai, coi như là đang thổ lộ tình cảm với Tiêu Dực đi. Ngu Sở chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Chẳng qua không biết có phải lần nói chuyện này có hiệu quả hay không mà Tiêu Dực không chỉ không còn cảm thấy khẩn trương khi ở chung với nàng nữa mà rõ ràng càng dính nàng hơn.
Cẩn thận nghĩ đến thì Ngu Sở được xem như trưởng bối thứ hai ‘tiếp quản’ Tiêu Dực, vì chuyện gia gia vứt bỏ hắn nên hắn mới sinh ra tình tiết chim non với Ngu Sở cũng là chuyện bình thường.
Trước đây khi Tiểu Cốc được cứu về có một thời gian tiểu nữ hài rất ỷ lại Ngu Sở, thời thời khắc khắc cứ đi theo bên cạnh nàng, về sau tìm được cảm giác an toàn mới có thể tự mình ở trong một viện.
Hiện giờ người ỷ vào nàng lại biến thành Tiêu Dực, nói như thế nào đây --- Khi đó Tiểu Cốc mới có mười tuổi, một tiểu cô nương mềm yếu non nớt bám dính người cầu mong được ôm một cái, cầu mong nhận được sự cổ vũ là chuyện rất bình thường.
Nhưng với một nam nhân năm nay bước sang tuổi mười chín, cao 1m8 như Tiêu Dực lại mang theo cảm giác vô tội ỷ lại thì thật sự là…… Đúng thật Ngu Sở cảm thấy mình nhận nuôi không phải đồ đệ mà là một dã thú con.
Trừ điều này ra, mới nhìn thì Tiêu Dực hoàn toàn không có ý tưởng muốn tạo mối quan hệ tốt với các sư huynh của mình.
Cho dù mấy nam nhân này mỗi ngày cùng nhau đọc sách nhưng Tiêu Dực lại không đáp lời với người khác, thời gian còn lại thì luôn đi theo Ngu Sở hoặc đi vào rừng tìm bầy sói chơi.
Ngu Sở cảm nhận sâu sắc một điều, để có thể làm Tiêu Dực giống với những người bình thường thì khả năng con đường phải đi này rất dài.
Có điều cứ việc Tiêu Dực khá ít nói nhưng cuộc sống hắn đang trải qua còn được coi là vui vẻ. Trừ nhân tố Ngu Sở ở ngoài thì Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều rất mạnh, hơn nữa hai sư huynh đệ còn cứng cỏi không chịu khất phục, cũng khiến Tiêu Dực, người được chân nhân bồi dưỡng ra cuối cùng cũng có thể buông thả bản thân đi luận bàn.
Thẩm Hoài An cũng vui vẻ theo, ở phương diện đao kiếm đúng là Lục Ngôn Khanh không bằng hắn. Hiện giờ gặp được Tiêu Dực xem như ngang tài ngang sức, chiêu thức của hai người không giống nhau, làm một trận càng sảng khoái hơn một chút.
Tiêu Dực cũng là người có thiên phú rất cao, hắn cực kỳ nhanh nhạy mẫn cảm, cảm quan còn mạnh mẽ hơn so với người thường rất nhiều.
Như đêm trước ngày bắt đầu thí luyện, Ngu Sở vô thanh vô tức đứng trên ngọn cây thì sao Tiêu Dực có thể nhận ra nàng đây? Bởi vì hắn nghe được tiếng gió và lá cây xào xạc? Không đúng, chính xác là trực giác khiến hắn cần phải ngẩng đầu lên xem xét.
***Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng.
Cảm giác đối với hoàn cảnh xung quanh mình như vậy quả thực là khủng bố, cảm quan của Tiêu Dực không khác mấy so với động vật.
Về phương diện khác thì hắn có sức lực lớn vô cùng, chân khí dư thừa trong cơ thể giống như một cái bếp lò, gần như tinh lực dùng bao nhiêu cũng không hết.
Đây lại là nhân tài khác hẳn với Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ.
Thẩm Hoài An cũng chưa từng gặp phải chiêu số hoang dã như hắn nên hai người thường xuyên luận bàn với nhau, điều đó cũng là cơ hội rất tốt để cùng nhau gia tăng kinh nghiệm.
Ngu Sở nhìn các đồ đệ cùng nhau luận bàn, hai bên đều là mấy tiểu tử đẹp đẽ, hơn nữa đều có thân thủ bất phàm, mấy ngày liên tiếp vẫn thường luận bàn cùng huấn luyện đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ thì thấy sự tồn tại của mình đúng là quá đáng giận, không trách được những đại môn phái đó không nhẫn nhịn nổi nên từng môn phái sai đệ tử tìm kiếm các nàng ở nơi nào.
Nàng tổng cộng có bốn đồ đệ, kết quả từng đồ đệ đều thiên tài thành dạng này. Đầu óc chúng thông minh, mau tiến bộ, lại không khiến người ta phải lo lắng. Chờ đến sau mười năm nữa phỏng chừng tùy tiện chọn một đồ đệ đi ra ngoài cũng đủ làm khiếp sợ Tu Tiên giới.
Trong nguyên tác những người vì nữ chủ mà gây nên chiến tranh lớn lớn bé bé đều có người tu tiên ở Nhân giới, cũng có Ma giới và tiên nhân ở Thần giới; nàng cảm giác theo tình hình bây giờ, vạn nhất sau này có đánh nhau thì thực lực đồ đệ của nàng cũng đủ để giải quyết tranh chấp trong nhân gian ở Tu Tiên giới này.
Nhưng nếu có hai giới Thần Ma nhúng tay vào mà nói thì vẫn hơi khó giải quyết.
Cho nên nàng cũng không thể thả lỏng tu luyện của bản thân được. Nhỡ đâu sau này có chiến tranh thì nàng cũng muốn mình có đủ thực lực đi đối chiến với địch nhân và bảo hộ đồ đệ cùng vạn vật thương sinh.
Chương trình học buổi chiều, Ngu Sở dạy Tiêu Dực sử dùng rìu, các đồ đệ còn lại ngồi bên cạnh quan sát.
Nhìn Ngu Sở dùng rìu thuận buồm xuôi gió như thế làm các đồ đệ dùng ánh mắt kính nể nhìn vào nàng.
“Sư tôn, sao cái gì người cũng biết vậy ạ?” Cốc Thu Vũ bội phục, “Thế gian này sẽ có thứ người không biết không ạ?”
Ngu Sở được hệ thống huấn luyện ra, đừng nói đao thương côn bổng này đó mà ngay cả lên phi thuyền bay vào vũ trụ nàng cũng sẽ biết. Vì để sinh tồn được ở mạt thế, thực ra nàng còn tự mình chế tạo ra được vũ khí, những kỹ năng linh tinh khác nàng cũng biết.
Nhưng mà, làm người cần biết khiêm tốn.
“Thực ra ta không giỏi như vậy.” Ngu Sở khiêm tốn, “Trên cơ bản đều hiểu sơ qua một ít.”
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến các đồ đệ thiên tài này ngốc trên núi thời gian quá dài nên quên mất bản thân thực ra có thiên phú cao tới bực nào.
Trên từ sư tôn, dưới từ sư huynh đệ muội đều vô địch như vậy, thiên tài gặp thiên tài liền trở về vạch xuất phát.
Còn tư duy của Tiêu Dực càng đơn giản hơn. Ở thế giới động vật, phần lớn đều lấy cường giả vi tôn, Ngu Sở càng thể hiện lợi hại thì trong lòng hắn càng nhận định Ngu Sở là lão đại --- Đương nhiên, những lúc nói chuyện bình thường hắn cũng gọi nàng là sư tôn.
Trừ việc muốn trở nên mạnh mẽ thì tạm thời hắn vẫn không có hướng đi theo mong muốn của bản thân, nhân sinh cũng không có nguyện vọng gì. Hắn vẫn giữ thói quen để người khác tìm mục tiêu cho mình.
Vì thế Ngu Sở để Tiêu Dực thường xuyên đi dưới chân núi Vân Thành mua đồ và tặng đồ, hơn nữa còn nói riêng với hắn rằng ước chừng trong nửa năm gần đây sẽ có người nằm vùng chờ đợi, vì hắn nhanh nhẹn cẩn thận cho nên chỉ có hắn có thể hoàn thành công việc nguy hiểm này.
Tiêu Dực không cảm thấy phiền toái hay nguy hiểm một tí nào, ngược lại hắn còn cảm thấy cao hứng và cũng hoàn thành nhiệm vụ khá tốt, những đệ tử các môn phái đi theo dõi ngồi xổm liên tục hai ba tháng ở Vân Thành hưng ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy, lại không biết thực ra Tiêu Dực đã đi qua đi lại rất nhiều lần.
Ở bên này, cuôc sống sinh hoạt của Ngu Sở trải qua những ngày bình thường, mỗi ngày dạy đồ đệ làm ruộng, ngay cả việc tu luyện cũng đều được thể nghiệm một cách khoan khoái như cá gặp nước vì có linh khí dư thừa trên Huyền Cổ sơn.
Mà ở một nơi khác, các chưởng môn không được nhàn nhã như vậy.
Tuyệt đối sẽ không có người tưởng tượng được đến việc chỉ vì một môn phái bất nhập lưu mà những người phụ trách của các đại môn phái uy danh hiển hách phải tụ lại với nhau mở rất nhiều cuộc hội nghị.
Vừa mới đầu cuộc họp, những người từng gặp Ngu Sở và đồ đệ của nàng đều coi trọng sự quật khởi của Tinh Thần Cung, nhưng không ít những chưởng môn và trưởng lão không tham gia lần bí cảnh thí luyện này lại cảm thấy bọn họ chuyện bé xé ra to.
--- Dù Tinh Thần Cung là hắc mã, dù các đồ đệ của Ngu Sở đều là hạt giống tốt thì có thể thế nào?
Đại môn phái mấy vạn người còn có thể để cho năm người của Tinh Thần Cung này lật trời sao?
Để các môn phái thay đổi suy nghĩ là bởi vì những sư phụ tham dự bí cảnh thí luyện lần này có nói đến chuyện của Bạch Hạo chân nhân.
Bạch Hạo chân nhân trước khi phi thăng có tính một quẻ cho đồ đệ đơn truyền, tiên đoán việc đồ đệ này sẽ dành danh hiệu đệ nhất của lần thí luyện bí cảnh vừa qua rồi sau đó tự lựa chọn môn phái yêu thích.
Vị Bạch Hạo chân nhân này cũng là lão tiền bối đại danh đỉnh đỉnh, trong mấy trăm năm vừa qua vẫn luôn làm thế ngoại cao nhân, gần như không hay lộ diện. Mọi người nghe đến thanh danh của ông ấy nhưng có rất ít người nhìn thấy ông ta.
***Đại danh đỉnh đỉnh: Nghĩa là tiếng tăm lừng lẫy, danh tiếng lẫy lừng.
Mấy trăm năm qua, vị lão nhân này chỉ xuất hiện quá bốn lần --- Ông ta xuất hiện đều vì vạn vật thương sinh tính ra que tượng, tiên đoán ra khả năng tương lai ở Nhân giới sẽ xuất hiện nguy cơ trọng đại. Bởi vì nhờ có quẻ tượng của ông ta nên mọi người mới được chuẩn bị sẵn sàng để bình yên vượt qua nguy cơ.
Nhưng hôm nay quẻ tượng của vị chân nhân quan trọng này lại bị Tinh Thần Cung phá hủy.
Tinh Thần Cung nghịch thiên sửa mệnh dành được đệ nhất, lại còn đem đệ tử độc đinh của chân nhân mang đi.
Nghe xong truyện này, cuối cùng những chưởng môn và các trưởng lão không đi Song Hổ sơn cũng dâng lên cảm giác nguy cơ. Vấn đề được các môn phái thảo luận nhiều nhất chính là lai lịch của Tinh Thần Cung ra sao, Ngu Sở lại là người nào.
“Ta tuyệt đối hoài nghi nữ nhân này có vấn đề!” Trong một lần hội nghị môn phái, có một chưởng môn mở miệng, “Không nói đến mấy đệ tử là hạt giống tốt có thiên phú đứng đầu của nàng ta, chẳng lẽ mọi người không cảm giác được gần mười năm qua các môn phái của chúng ta không thu được đồ đệ ra hồn gì sao?”
Những đại môn phái này có làm gì hay không làm gì đều thành công thu hút được hàng vạn đệ tử, nhưng nếu nói đến việc để môn phái được vẻ vang thì mỗi một môn phái có thể chọn ra được một mầm tốt thì đã nhanh chóng thắp nhang cảm tạ rồi.
Hơn nữa người tài vẫn luôn khan hiếm, trước đây ngũ đại môn phái còn có khả năng có được mấy đồ đệ thiên phú dị bẩm, còn đệ tử những môn phái xếp phía sau thì bình thường rất nhiều.
Điểm chết người của thiên phú chính là giữa các môn phái ganh đua đồ đệ với nhau cuối cùng đều rơi vào cái gọi là thiên phú đó. Có thể thu được một đệ tử có thiên phú dị bẩm thì đúng là khiến người khác ghen tức chết đi được.
Nhưng mười năm sau đó gần như không có ai trong các đại môn phái đào ra được hạt giống tốt, chính vì nguyên nhân đó mà tiên môn đại tái mấy năm trước hay lần bí cảnh thí luyện này các đệ tử mới thu nhận đều có thực lực bình thường, không có người xuất sắc.
Đại môn phái có thanh danh hiển hách như bọn họ không có một đệ tử tốt nào thì dựa vào cái gì mà tiểu chưởng môn như Ngu Sở lại thu được mỗi một đồ đệ đều là thiên tài, tỉ lệ này cũng thật quá đáng sợ rồi.
Mọi người đều trầm lặng.
Một lúc sau có một trưởng lão nhíu mày hỏi, “Ngô chưởng môn, ngươi nói những điều này đúng là có đạo lý nhưng vì cái gì đây? Ngu Sở này có năng lực gì có thể làm các đệ tử thiên tài đó lựa chọn nàng? Hoặc là…… Nàng ta dùng biện pháp tà môn ma đạo nào đó?”
“Nếu là tà môn ma đạo đó thì thật ra không có vấn đề gì, sợ nhất chính là nàng ta rất có địa vị, được trời cao phù hộ thôi!” Sư phụ ngồi bên phải nói, “Nếu nàng ta có dã tâm thì trăm năm sau nhất định Tinh Thần Cung là sự uy hiếp rất lớn đối với chúng ta.”
Sắc mặt của mọi người khác nhau.
Trong đó có một người cười nói, “Các vị nói mơ hồ quá. Nếu nàng ta rất có địa vị mà nói thì tiên tông đại bỉ ba năm sau các vị còn cho đồ đệ tốt của các ngươi tham gia không?”
Tiên môn đại tái là dành cho đệ tử mới, còn tiên tông đại bỉ càng long trọng hơn nữa, các môn phái các thế gia đều có thể tham dự; các môn phái đều phái đi đệ tử mới và đệ tử trụ cột, đệ tử mới gia tăng kinh nghiệm và xuất đầu lộ diện, còn đệ tử trụ cột phụ trách duy trì mặt mũi của môn phái.
“Vì sao lại không cho đồ đệ tốt tham gia chứ?” Một người khác nghi hoặc.
“Ngươi nghĩ xem, nàng ta mơ mơ hồ hồ như vậy mà đệ tử của chân nhân còn bị nàng dụ dỗ đi, vậy nhỡ đâu các đại đệ tử ưu tú nổi danh của các ngươi thấy được nàng lại quay ra phản bội sư môn mà bái nàng vi sư thì làm sao bây giờ?”
Người đang nói chuyện này mang theo giọng điệu vui đùa trào phúng. Trong lòng ông ta cảm thấy mấy chưởng môn đang ngồi này quá khẩn trương, một môn phái nhỏ có thể làm bọn họ lo lắng như vậy mà nói ra thì thành trò cười mất thôi. Ông ta cũng không tin Ngu Sở lợi hai như thế cho nên mới mở miệng châm chọc.
Không nghĩ tới ông ta nhìn thấy từng người từng người trầm tư, vẻ mặt nghiêm túc.
…… Không phải chứ? Nói đùa gì thế, có phải bọn họ điên rồi hay không mà còn tự vấn về khả năng xảy ra này?!
“Chuyện này…… Ta có chuyện muốn nói.” Lúc này có một trưởng lão của Thăng Dương Phái phá vỡ sự im lặng.
Thăng Dương Phái chỉ được xem như môn phái trung lưu, còn không được xếp vào trong danh sách. Ngay cả lần thí luyện này Thăng Dương Phái đều sớm bị đào thải.
Nếu không phải vì trưởng lão của Thăng Dương Phái cũng ở hai ngày trên Song Hổ sơn thì cuộc hội nghị này có lẽ cũng không đến lượt bọn họ.
“Mạc trưởng lão, mời ngươi nói.” Một chưởng môn đại môn phái mở miệng.
Mạc trưởng lão giật giật bộ râu rồi nở nụ cười.
“Xin hỏi các vị có bức họa của Ngu Sở này không?”
“Ngươi hỏi bức họa của nàng ta làm gì?” Chưởng môn đối phương không quá khách khí hỏi lại.
“Không có gì, cũng có thể là ta đa tâm.” Mạc trưởng lão cũng cảm giác được sự ngạo mạn ở đối phương nên vẻ mặt của ông ta nặng nề rồi khô cằn nói, “Ban đầu ta có nữ đệ tử tên là Ngu Sở Sở, giống với cái tên Ngu Sở này.”