Có người đứng ở đó, cảm giác mình đã chết.
Có người đứng ở đó, trong lòng cảm thấy mình đã thua.
Thẩm Hoài An còn chưa ra chiêu, cũng không nhìn ra thực lực của hắn cao hay thấp. Nhưng bởi vì Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực cho bọn hắn lực rung động quá lớn nên dẫn tới việc khi chín người còn lại nhìn chăm chú vào Thẩm Hoài An còn chưa động thủ đã có cảm giác bản thân đánh không lại hắn.
Đối với luyện võ và tu tiên mà nói, tâm thái đều cực kỳ quan trọng, tâm lung lay, ra tay liền thua.
Trong số chín người đối chiến với Thẩm Hoài An thì có bốn người là đệ tử của đại môn phái, bọn họ lấy ra pháp bảo của bản thân, khán giả trên đài có người biết nhìn hàng liền cùng nhau hít sâu một hơi.
Vào lúc này Vân Yên Môn và Vạn Tông Phong đúng thật là chịu bỏ vốn gốc khi trang bị cho bốn đệ tử pháp bảo địa cấp cao giai; phân biệt là Tứ Thành Tháp, Cuồng Phong Châm, Tác Hồn Câu, Kinh Thế Tiên.
Phải biết rằng trong Thiên, Địa, Huyền, Hoàng thì Địa cấp cao giai và phẩm chất tối cao là Thiên cấp gần nhau chỉ một bước; vậy có thể tưởng tượng được những pháp bảo này trân quý hiếm có đến cỡ nào.
Bốn pháp bảo này, mỗi cái đều có giá trị liên thành.
Đệ tử của Vân Yên Môn và Vạn Tông Phong nắm chặt pháp bảo trong tay, lúc này trong lòng mới yên ổn.
--- Người Tinh Thần Cung có lợi hai đi chăng nữa thì pháp bảo của bọn họ cũng có thể lột một lớp da của hắn!
Tỷ thí chính thức bắt đầu, lại xuất hiện tình trạng giống với Tiêu Dực gặp phải lần trước --- Chín người còn lại chẳng phân biệt ngươi ta đều đồng thời tấn công Thẩm Hoài An, tức khắc trên đấu pháp đài hiện lên những ánh sáng sắc màu hướng về Thẩm Hoài An đánh tới.
Khiến cảm quan của người xem chấn động nhất đó là Tứ Thành Tháp, nó bay giữa không trung càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như thái sơn hướng tới trên đầu của Thẩm Hoài An áp xuống, mặt đất xung quanh Thẩm Hoài An đều bị bóng đen bao phủ.
Đấy là còn chưa nói đến ba pháp bảo địa cấp còn lại và pháp bảo của năm người khác cũng đồng thời tiến công. Trường hợp này khiến sắc mặt của mọi người đứng dưới đài kinh hoảng!
Nếu Thẩm Hoài An không có cách nào tránh né thì những công kích này đủ khả năng làm hắn trọng thương.
Mà giờ phút này, Thẩm Hoài An vẫn đứng vững vàng tại chỗ, để tùy những pháp bảo đó có thể đập hắn dập nát tới gần mình.
Khác biệt với thể tu của Tiêu Dực, Thẩm Hoài An đứng tại chỗ vẫn chưa hề động tới kiếm, ngón tay của hắn đan vào nhau, trường kiếm bên hồng vù vù một tiếng.
Bá ---! Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy kiến quang chói mắt đột nhiên xuất hiện, kiếm khí nhiễu loạn toàn bộ hướng gió giữa sân đấu pháp đài. Những nơi kiếm khí đi đến khiến bụi đất tung bay.
Mọi người chỉ nghe được thanh âm vang lên, khi nhìn kĩ lại một lần nữa, tất cả pháp bảo đã bị kiếm khí đánh đến dập nát. Mà tòa Tứ Thành Tháp cũng vỡ thành vô số khối phế thải nện bùm bùm xuống mặt đất.
Tất cả đều phát sinh quá nhanh, gần như ngay lập tức.
Chín đối thủ của hắn chỉ cảm thấy trước mặt phảng phất như đón lấy bức tường mà bất kỳ ai cũng không chống đỡ nổi, chúng gào thét mà tới, những nơi đi qua đến cả mảnh giáp cũng không lưu.
Để khống chế được pháp bảo cần năng lực và thể năng cực kỳ mạnh mẽ, kiếm tu của Thẩm Hoài An lại cực kỳ bá đạo, thời điểm pháp bảo của bọn hắn vỡ vụn thì cả chín người cũng bị thụ thương khác nhau, có người trực tiếp phun ra máu tươi.
Nhiều đối thủ trước mặt gần như ngã xuống cùng một lúc, mà ở bên kia, hình như không có người nhớ rõ khi nào thì Thẩm Hoài An xuất kiếm, khi nào thì thu kiếm.
Vừa mới rồi khán giả còn cảm thấy nữ hài Cốc Thu Vũ kia là người rất có thiên phú về kiếm tu, hiện giờ Thẩm Hoài An ra tay mới nói cho bọn họ biết cái gì mới gọi là thiên tài kiếm tu chân chính.
Lại là một đệ tử trong nhát mắt hạ gục đối thủ đến từ Tinh Thần Cung.
Đến khi giọng nói căng chặt khô khốc của đệ tử Tu Thiên môn vang lên tuyên bố Thẩm Hoài An thăng cấp, rất lâu trên khán đài cũng không có thanh âm.
Tất cả mọi người xem đến ngây người.
Thẩm Hoài An còn trẻ tuổi đã có thực lực như vậy càng chưa nói đến việc tuy kiếm thuật của hắn rất mạnh nhưng rõ ràng tâm tính lại bình tĩnh trầm ổn, không hề có thái độ kiêu ngạo cuồng vọng một chút nào.
Có được thiên phú và tâm tính như vậy mà hắn mới chỉ hai mươi tuổi, tương lai trăm năm sau hắn sẽ trở thành dạng cường giả gì thì gần như mọi người không giám tưởng tượng.
Trên ghế chưởng môn, vẻ mặt của các vị chưởng môn và thành viên Thiên Đạo Minh không giống nhau.
Có chưởng môn mang sắc mặt âm trầm, cảm nhận được những người trẻ tuổi của Tinh Thần Cung này mang đến sự uy hiếp.
Cũng có lão tiền bối vì ái tài mà trên mặt hiện ra vẻ kích động.
--- Cốc Thu Vũ, Tiêu Dực, Thẩm Hoài An.
Mấy hài tử này đều là hạt giống tốt mà ở tương lai không xa trong lĩnh vực tu luyện của từng người có khả năng sẽ sáng tạo ra được những thành tích mới lạ a!
Cũng có người khó chịu, ví dụ như chưởng môn Đoạn Hồng Cầm của Thanh Sương Môn đã từng va chạm với Ngu Sở và Tinh Thần Cung khi đang tham gia vào bí cảnh thí luyện lần trước.
Sự ghen ghét của bà ta dâng lên, sắp cắn nát răng ngà đến nơi!
Mà tất cả tranh chấp này có vẻ như không có liên quan tới Ngu Sở.
Từ đầu đến giờ Ngu Sở không có biểu lộ ra điều gì, nàng vẫn luôn bình tĩnh ngồi ở bên cạnh ghế chưởng môn, đôi mắt trên khăn che mặt màu trắng chăm chú nhìn xuống dưới đài.
Không sai, là bình tĩnh.
Tinh Thần Cung từ dưới lên trên khiến người phiền chán nhất chính là cái loại cảm giác bình tĩnh này, giống như bọn họ tùy tùy tiện tiện tới đập phá, mà bọn họ cho rằng điều này lại không tính là việc lớn gì.
Nếu nói Tinh Thần Cung cuồng vọng, đúng thật là cuồng vọng.
Vừa thấy là biết bọn họ không phải là đại môn phái nhiều đệ tử gì cho cam, thế mà lại giám đến tham gia tiên tông đại bỉ, hơn nữa hiện tại ngay trước mắt tất cả những người quyền cao chức trọng và nổi danh trong Tu Tiên giới lại không chút lưu tình nào nghiền áp đối phương, không sợ một chút nào về việc một cái môn phái nhỏ chưa nổi mười người sẽ đắc tội toàn bộ Tu Tiên giới hay không.
Cũng thật sự cuồng vọng sao? Từ đầu tới giờ người ta đều rất bình đạm, rất khiêm tốn, cũng không nói ra những lời tàn nhẫn, thoạt nhìn cũng không xem thường ai, đối với ai cũng lễ phép.
Thường thường loại cảm giác này càng làm người nín thở, người ta nho nhã lễ độ mà ấn ngươi trên mặt đất, còn thuận tiện hủy hoại bảo vật của ngươi, nhưng thái độ của người ta lại tốt, ngươi lại kỹ không bằng người thì chỉ có thể không thể nề hà.
Trong lúc tâm tư của những người trên đài khác nhau thì dưới đài đã bắt đầu cuộc tỷ thí mới.
Sau khi ba đồ đệ của Tinh Thần Cung lên sân khấu, những người khác so đấu cuộc sơ thí này lại thấy không còn quá thú vị nữa. Cho dù là đệ tử xếp hạng ba môn phái đứng đầu lên sân khấu cũng không có cách nào trấn an nóng nảy trong lòng khán giả.
Không phải đệ tử của đại môn phái đó không mạnh mà là Tinh Thần Cung quá mạnh, mạnh đến mức hào quang của bọn họ có thể bao phủ tất cả các tuyển thủ ở các trận đấu khác.
Trên đài bên này còn đang so đấu, nhưng khán giả ngồi trên ghế vang lên tiếng thì thầm to nhỏ rõ ràng, không ít người đều đang nói đến dư vị cuộc tỷ thí của Thẩm Hoài An và Tiêu Dực, hơn nữa còn nhìn lén Lục Ngôn Khanh bên cạnh đài.
Tinh Thần Cung còn một đệ tử chưa lên đài, gần như tất cả mọi người đang chờ mong hắn lên tỷ thí.
Đến khi trên đài quyết định ra thắng bại thì tràng vỗ tay của khán giả đều có lệ rất nhiều. Ngay cả trên ghế chưởng môn, trừ những sư phụ quan tâm đến thành tích của đồ đệ ra thì những chưởng môn khác cũng đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Qua năm sáu trận so đấu, cuối cùng cái tên Tinh Thần Cũng lại vang lên lần nữa.
“Mười người hỗn chiến, tuyển thủ so đấu: Lục Ngôn Khanh của Tinh Thần Cung……”
Đệ tử này còn chưa nói xong, trên khán đài đã vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm, trùm lên câu nói tiếp theo của hắn.
--- Ai thèm quan tâm đến còn có người nào lên sân khấu nữa, bọn họ chỉ muốn xem Tinh Thần Cung tiếp tục nghiền áp đối phương mà thôi.
Thậm chí trong lúc Lục Ngôn Khanh lên sân khấu, hơn phân nửa khá giả đều hô to ba chữ Tinh Thần Cung.
Tu Tiên giới lấy cường giả vi tôn, chứ chưa nói đến gần như có rất nhiều người cảm thấy Tinh Thần Cung đại biểu cho người tu tiên yên lặng vô danh và môn phái nhỏ khiêu chiến đại môn phái đã ăn sâu bén rễ.
Nhiều năm qua đi, đại môn phái muốn thu đồ đệ là người trẻ tuổi cả thiên hạ đều cướp tham gia, môn phái nhỏ chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn.
Mạnh lại càng mạnh, kém thì rất khó xoay người.
Nhưng hôm nay Tinh Thần Cung xuất hiện, Tinh Thần Cung đang thay những môn phái nhỏ là bọn họ hung hăng đánh vào mặt những đại tông môn này a!
Tuy rằng người của bọn họ có khả năng sẽ bị Tinh Thần Cung nghiền áp nhưng ai không nghĩ đến mấy đại môn phái đứng đầu sẽ bị mang tai mang tiếng đây?
Nghe thấy dưới khán đài hô to cái tên Tinh Thần Cung đến mức rền vang như thế, sắc mặt của không ít chưởng môn đại môn phái vừa xanh vừa trắng. Sao bọn họ lại không biết những người đó đều đang xem náo nhiệt không chê sự việc bị làm lớn cơ chứ?
Không được, cần phải đè ép khí thế của Tinh Thần Cung, không thể để người của Tinh Thần Cung lại thắng nữa!
Trong khoảng thời gian nghỉ giữa trận đấu, mấy chưởng môn đó đã gửi ánh mắt cho nhau, trên giấy của họ viết cái gì đó rồi dặn lại cho đồ đệ đang đứng bên người.
Đợi đến khí Lục Ngôn Khanh lên đài, đừng nói bản thân hắn mà ngay cả khán giả cũng đều phát hiện sự việc không đúng lắm.
Những trận hỗn chiến trước đó rõ ràng có thể nhìn ra được một số người có tư chất tốt một số người có tư chất kém, từ ăn mặc y phục, khí tràng đến pháp bảo đủ để nhìn ra được năng lực không đồng đều, điều đó thể hiện rằng là do ngẫu nhiên được sắp xếp ở bên nhau.
Nhưng đến khi Lục Ngôn Khanh lên đấu pháp đài nhìn chín đối thủ trước mắt, y phục bất phàm, ánh mắt kiên định, trên mặt hiện lên sát khí. Vừa nhìn là biết toàn bộ đều là đồ đệ có tư chất cao được huấn luyện bài bản.
Lập tức tiếng than nhở của khán giả nổi lên khắp nơi, có người thẳng tính trực tiếp mắng mỏ lên.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được mấy đại môn phái đứng đầu không chơi nổi nên lấy những đồ đệ có thực lực lên đánh với Lục Ngôn Khanh.
“--- Quá đáng, ở giữa có kẻ đến bốn năm chục tuổi đi!” Có khán giả hô lớn.
Chín đối thủ trước mặt này rõ ràng có một tên đồ đệ bước đến tuổi trung niên, mới nhìn thì biết đã sớm qua tuổi tham gia đại bỉ.
Không ít khán giả trong lòng đầy căm phẫn chửi bậy.
Trên ghế chưởng môn, cũng có chưởng môn ngẩng đầu nhìn về Thiên Đạo Minh ở khu trung tâm nhất, nói thẳng đầy chính nghĩa: “Minh chủ, đây là vi phạm quy định rồi!”
Thiên Đạo Minh, có bảy lão nhân tiên phong đạo cốt với bộ râu hoa râm ngồi ở đó.
Minh chủ Thái Thăng chân nhân vuốt vuốt râu, thanh âm của lão nhân không chế âm lượng để cho tất cả mọi người có thể nghe rõ ràng.
“Điều này đúng là không hợp quy định, nhưng khi vài vị chưởng môn vừa mới xin thì chúng ta quyết định lâm thời thông qua.”
Thái Thăng chân nhân nhàn nhạt nói: “Mấy lão nhân chúng ta cũng rất tò mò về mấy hài tử này cho nên mới muốn thử xem bọn họ có thể làm được đến bước nào. Bắt đầu trung thí là không còn hỗn chiến cho nên chúng ta mới ra hạ sách này. Nếu Lục Ngôn Khanh không địch lại được chín người này thì có thể thi đấu lại lần nữa. Ngươi có đồng ý không, Ngu chưởng môn ---?”
Vượt qua mấy chục chưởng môn ở đây, Thái Thăng chân nhân hướng về Ngu Sở hỏi.
Ngay sau đó, khán giả liền nghe được giọng nói bình đạm thong dong cất lên.
“Nếu Tinh Thần Cung chúng ta tới tham gia đại lần bỉ này liền tiếp nhận tất cả quy tắc.”
Nghe thấy Ngu Sở nói như vậy, đôi mắt của Thái Thăng chân nhân hiện lên ý cười.
“Được --- Vậy thì cứ như thế đi.”
Các chưởng môn đại môn phái khác cũng không có dị nghị.
Dù Lục Ngôn Khanh thua xong lại thắng tiếp lần nữa thì thế nào? Hiện giờ Tinh Thần Cung không có thành tích thua, cái bọn họ cần là đánh vỡ sự ủng hộ mạnh mẽ của những người khác đối với Tinh Thần Cung, giết đi nhuệ khí của bọn họ, thế này cũng đủ rồi.
Trên khán đài, tiếng bênh vực kẻ yếu hết đợt này sang đợt khác.
Nhìn tình cảnh hơi khó có thể khống chế, chưởng môn bên này có người đang muốn mở miệng khống chế cục diện thì họ nhìn thấy trên đấu pháp đài, Lục Ngôn Khanh chầm chậm giơ lên tay phải, ngón tay của hắn ở giữa không trung nắm chặt thành quyền, dùng phương thức này làm khán giả yên tĩnh lại.
Sau khi mọi người trên khán đài yên tĩnh lại, Lục Ngôn Khanh xoay một vòng ôm quyền hướng tới khán giả ở bốn phía, biểu đạt cảm tạ đến mọi người một cách cực kỳ hiền lành nho nhã.
Sau đó hắn nhìn về phía đệ tử của Tu Thiên Môn đang đứng ở cạnh đấu pháp đài ôn hòa nói, “Có thể bắt đầu rồi.”
Lúc này đệ tử của Tu Thiên Môn mới hoàn hồn lại rồi vội vàng gật đầu.
Lập tức một số người vừa mới còn cảm thấy Tinh Thần Cung mang tới uy hiếp nhưng vì thấy hành động này của Lục Ngôn Khanh nên sinh ra thiện cảm với hắn và Tinh Thần Cung.
Lại nhìn đến bên kia, thật ra chín đệ tử lâm thời bị đổi không nhịn được việc bị mất mặt mũi.
Nhưng tại giờ phút này không ai có cách nào xuống đài rời đi, bọn họ đành khẽ cắn môi, từng người lấy ra pháp bảo.