Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Chương 64: Chương 64




Thực rõ ràng, chín người này là đệ tử tinh anh được chọn lựa kỹ càng mới xuất hiện ở đây.

Nhìn vào tư thế chuẩn bị bắt đầu của bọn họ là có thể biết được trong chín người đó có rất nhiều kiếm tu, có người lấy ra pháp bảo cố quái hiếm lạ, có người cầm phù chú trong tay, dường như đều là nhân vật mũi nhọn trong các lĩnh vực.

Đấy là còn chưa nói đến trong tay mỗi người đều cầm pháp bảo địa cấp cao giai!

Mới vừa rồi khi Thẩm Hoài An so đấu, bốn pháp bảo địa cấp cũng đã đủ thể hiện ra sự lợi hại, mà hiện giờ Lục Ngôn Khanh phải đối mặt với ít nhất bảy tám pháp bảo địa cấp, còn có phù chú cao cấp có lực công kích cực kỳ mạnh mẽ.

Chưa kể đến những đối thủ này đều được tuyển chọn khắt khe để ra oai phủ đầu Lục Ngôn Khanh, từ đó có thể tưởng tượng ra được thực lực của mấy người này càng thêm cao thâm, khán giả đang xem không khỏi toát mồ hôi thay hắn, thở mạnh cũng không giám mà nhìn chằm chằm trên đài.

Trận tỷ thí này đã tuyên bố bắt đầu, thế công của chín người cực kỳ mãnh liệt, có pháp bảo dùng pháp bảo, có phù chú dùng phù chú, trong chốc lát trên đấu pháp đài bao trùm những sắc màu của pháp bảo phù chú chấn động đến mức toàn bộ mặt đất ầm ầm vang lên.

Điểm chết người trong đó là có hai người, một đệ tử khoảng bốn năm chục tuổi, hình như hắn là pháp tu hệ lôi, người còn lại là phù tu, hai người kia hình như là hai kẻ có thực lực manh mẽ nhất, kinh nghiệm nhiều nhất trong chín người.

Nhìn dáng vẻ của người trung niên pháp tu đó hẳn là đã đạt tới Kim Đan kỳ, hắn triệu hồi ra lôi điện khủng bố đang nổ vang ầm ĩ.

Bên kia, tên đệ tử phù tu vòng ra sau lưng Lục Ngôn Khanh, phù chú hệ hỏa trong tay gọi ra một con hỏa xà uy lực cực lớn, hướng về Lục Ngôn Khanh công kích trong cùng một thời gian.

Chín người vây công trước sau như vậy, công kích như thiên la địa võng hướng về Lục Ngôn Khanh bắn tới, khán giả đều cảm thấy một loại nguy hiểm khó có thể thoát khỏi khiến họ không hít thở nổi.

Toàn cảnh sấm sét ầm ầm kèm theo những ánh lửa bắn ra bốn phía và tiếng xé gió của pháp bảo bay đến, chói mắt đến mức gần như khiến người xem không mở mắt ra được.

Lúc này, Lục Ngôn Khanh hành động.

Trường kiếm của hắn kêu ong lên một tiếng rồi bay đi ra ngoài, kiếm khí hung mãnh lấy một địch nhiều.

Hết thảy những việc này xảy ra quá nhanh, khán giả chỉ nhìn thấy phi kiếm đang nghênh địch, đồng thời Lục Ngôn Khanh không chút cố sức nào dùng đến thuật pháp cao giai hệ mộc, một đại thụ che trời lớn lên chỉ trong nháy mắt, nhánh cây điên cuồng duỗi về phía không trung.

Oanh ---!

Ngay lập tức, lôi điện nổ vang lên, lôi điện sáng đến chói mắt chiếu lên đại thụ ám màu xám tro.

Trên khán đài xa xa nhìn lại chỉ cảm thấy lôi điện và đại thụ là một trắng một đen, lôi điện phân nhánh giống như nhánh cây của đại thụ, đại thụ lại giống như lôi điện có màu đen. Tựa như lôi là đại thụ trên bầu trời, đại thụ là lôi trên mặt đất, hai bên đan xen như kẻ gọi người đáp, cảnh tượng cực kỳ chấn động.

Gần như cùng lúc đó, Lục Ngôn Khanh đã xoay người lại dùng công pháp hệ thủy của mình, rồng nước rít gào nhằm vào hỏa xà, hai con va chạm quấn quanh lẫn nhau, hơi nước bốc lên tản ra khắp nơi, ở bên trong mà đằng vân giá vũ, cái miệng của rồng nước há ra thôn tính diệt sạch hỏa xà một cách cực kỳ cường thế.

Thủy khắc hỏa, mộc khắc lôi.

Công kích hiểm trở như thế lại bị Lục Ngôn Khanh hóa giải.

Chờ đến khi mọi người khôi phục lại tinh thần mới phát hiện ra không chỉ có như thế. Lục Ngôn Khanh thế mà lại là pháp kiếm song tu, kiếm thế của hắn ngăn cản số đông pháp bảo.

Trong những đệ tử này có rất nhiều người là lâm thời cầm pháp bảo của môn phái lên sân khấu nên không thể dùng thuần thục được, lại gặp phải người có thực lực quá mức biến thái như Lục Ngôn Khanh nên trực tiếp bị kiếm khí của hắn đánh bay ra ngoài.

Pháp bảo bọn họ lấy tới càng thảm hại hơn, bởi vì Lục Ngôn Khanh vừa ngự kiếm vừa sử dụng thuật pháp nên pháp bảo của họ bị kiếm khí đánh văng ra, đồng thời lại bị lôi điện của trung niên pháp tu kia lan đến.

Vốn dĩ có pháp bảo sửa lại còn có thể dùng, cuối cùng lại bị lôi điện bổ một cái nên hoàn toàn hỏng hết.

Đám người khí tu kiếm tu thi nhau bị thua, trên đài chỉ còn lại phù tu và pháp tu là khó đối phó nhất.

Nhìn thấy trường hợp này, sắc mặt của hai người cực kỳ khó coi, sự khiếp sợ liên tiếp ập vào làm bọn họ gần như bị đông cứng tại chỗ.

Lục Ngôn Khanh thế mà lại là song hệ pháp tu.

Vốn dĩ người tu tiên có song thuộc tính rất khó lộ mặt, nếu có thể tu luyện ra sẽ càng lợi hại hơn so với người tu tiên có đơn linh căn. Về điểm này thì có thể nhìn thấy Lục Ngôn Khanh với sắc mặt không đổi liên tiếp sử dụng hai đại thuật pháp cao cấp là có thể nhìn ra được.

Chứ chưa nói đến hắn thế nhưng lại tu kiếm! Đã thế còn tinh thâm như pháp tu nữa, con mẹ nó, thế này còn có thiên lý sao?

Đương nhiên có sự việc càng không có thiên lý là kiếm khí và chiêu thức của Lục Ngôn Khanh làm cho người ta có cảm giác rất quen mắt, bởi vì giống Thẩm Hoài An như đúc!

Vốn dĩ chiêu thức mà một người đánh ra sẽ có quan hệ với bản tính tính cách của người đó, Lục Ngôn Khanh thoáng nhìn thì hào hoa phong nhã nhất, thế mà kiếm khí lại có thể bá đạo như thế, vừa thấy là biết được đồng môn thiên tài kiếm tu Thẩm Hoài An dẫn dắt.

Cường giả dẫn dắt cường giả, điều này còn cho người khác sống được sao?

Đặc biệt phù tu và pháp tu lại là đồng môn, trong lòng bọn họ rõ rành rành rằng trong số họ có một người là Trúc Cơ kỳ cao giai, một người là Kim Đan kỳ sơ giai.

Ở trong môn phái, hai người bọn họ đều được coi trọng, từ khi vào môn phái đến bây giờ vẫn luôn được khen ngợi là thiên tài, được trưởng lão coi là tấm gương ưu tú điển hình để người khác noi theo.

Rốt cuộc cũng cần phải biết rằng trong vòng trăm năm có thể luyện đến Kim Đan kỳ đều là người tu tiên phi thường ưu tú, 50 năm có thể đạt tới Kim Đan kỳ đã là thiên tài ngàn dặm chọn một, cho nên tự nhiên bọn họ thật sự là thiên tài.

Nhưng người trẻ tuổi nhìn mới chỉ 23 24 tuổi trước mặt này có thể ngăn cản được công kích của bọn họn mà mặt không đổi sắc chứng minh được thực lực là tương đương.



Đồng thời hắn còn cần đối kháng với bảy người còn lại mà vẫn chiến thắng nhẹ nhàng, trình độ này…… Đã tới Kim Đan kỳ, thậm chí còn cao hơn bọn hắn một ít.

Nhưng sao có thể?

Trên đời này ngoại trừ mấy đại thiên tài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay ra thì đã rất nhiều năm không ai có thể làm được chuyện đột phá Kim Đan kỳ trước 30 tuổi cả.

Cho dù hai người bọn họ còn chưa thua nhưng khi đứng ở trên đài này, trên trán của bọn họ càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh, nào còn có chiến ý gì.

Chính là…… Nếu trên đài này bị người mới đánh bại thì về sau bọn họ còn có thể diện gì làm tiền bối trong môn phái nữa?

Hai người khẽ cắn môi muốn buông tay xuất ra bản lĩnh thực sự để đánh cuộc một lần.

Kỳ thật phù tu có một bùa chú được áp đáy hòm, sau khi bày trận có thể gọi vong linh lưu lạc tới chiến đấu cho mình, còn có một phù chú khác, nếu cùng pháp tu hệ lôi cùng kết hợp có lẽ có thể sử dụng ra được lôi pháp vượt xa cả thực lực của Kim Đan sơ kỳ.

Hai người bọn họ đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống được, hiện giờ cũng đỏ cả mắt, không còn suy xét tới đại bỉ chỉ là để luận bàn mà thôi, bắt đầu muốn đem bản lĩnh lực sát thương tối cao sử dụng ra để bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.

Nếu đổi lại là người tu tiên trẻ tuổi nhân phẩn đoan chính dễ nói chuyện như Lục Ngôn Khanh thì có khả năng sẽ lấy sự công chính và nghĩ khí đơn thuần ra cho đối thủ cơ hội thở dốc, thậm chí sẽ cho bọn họ chuẩn bị tốt rồi tác chiến lại lần nữa.

Có lẽ thời kỳ niên thiếu của Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An sẽ làm như vậy.

Chẳng qua thật đáng tiếc, hiện giờ Lục Ngôn Khanh là đồ đệ của Ngu Sở, lại được nàng nuôi lớn.

Ngu Sở sớm biết đệ tử nhà mình thiện lương, đặc biệt là sau chuyện xảy ra với Thẩm Hoài An mấy năm trước, nàng sợ vì bọn họ là người tốt ra ngoài lại phải chịu ấm ức nên mấy năm nay lặp đi lặp lại dạy dỗ và huấn luyện bọn họ.

Ngu Sở là loại người cho bọn hắn cơ hội sao? Nói đùa. Nếu cần thiết thì vừa lên đài là nàng có thể ám sát tất cả đối thủ luôn.

Hiện giờ đến lượt Lục Ngôn Khanh, hắn đánh bại các khí tu khác xong thì nhìn thấy hình như phù tu và pháp tu xuất phát từ nguyên nhân công kích bị thua mà ngây người, trên mặt lại lộ ra vẻ hung ác giống như muốn buông tay đánh cuộc --- trong sự sửng sốt hai giây ngắn ngủi, bọn họ đã đem nhược điểm trí mạng thể hiện ra.

Không chờ hai người phản kích, trong nháy mắt những nhánh cây giống như dây leo từ dưới lòng bàn chân của bọn họ bò lên trên thân thể của bọn họ rồi trói chặt lại, ngay cả thời gian cho bọn họ phản ứng cũng không có, sau đó trực tiếp vứt xuống dưới đài.

Hai người này vừa rơi xuống đất liền hôn mê.

Cả một trận chiến đấu trong mắt khán giả chẳng qua là giằng co một vài phút mà thôi. Nhưng trường hợp to lớn như thế lại làm người khiếp sợ, hoàn toàn có thể so sánh được với cuộc thi đấu trận chung kết của những lần trước.

Khán giả xem ngây người một lát, ngay sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên, không ít người đang hò hét.

Trên ghế chưởng môn, nhóm trưởng giả của Thiên Đạo Minh có kinh ngạc, có tán thưởng.

Minh chủ Thái Thăng chân nhân vuốt chòm râu, khi khán giả đang vỗ tay nổ vang thì lão nhân quay đầu nhìn về phía những chưởng môn đó.

“Uông chưởng môn, Đoạn chưởng môn, Lý chưởng môn, Triệu chưởng môn.” Giọng nói già nua của lão nhân nhàn nhạt hỏi: “Trận tỷ thí này tăng lên độ khó đúng như mong muốn của các vị. Các vị cảm thấy xuất sắc không?”

Sắc mặt của mấy chưởng môn bị điểm danh đều xanh mét. Thiên chi kiêu tử của môn phái mình bị thua lại trở nên chật vật trong tình huống như vậy, pháp bảo trân quý cũng tổn thất thảm trọng, vốn dĩ mặt đã đau thịt đã đau.

Hiện giờ bọn họ lại bị minh chủ Thiên Đạo Minh điểm danh, điều này có gì khác với việc bị xử tội trước mặt mọi người đâu?

Đối mặt với với những ánh mắt khinh thường và trào phúng như có như không của những chưởng môn khác, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

“Xuất sắc, cực kỳ xuất sắc!”

“Đệ tử của Ngu chưởng môn đúng là thiếu niên ra anh tài, không tồi không tồi.”

Mấy người miễn cưỡng gắng giữ tươi cười mà nói lời khen ngợi.

Thái Thăng chân nhân nhìn quét qua tất cả sư phụ ngồi ở đây, lão nhân nhàn nhạt nói: “Cho tới bây giờ tiên tông đại bỉ cũng là đại tái từ thời cổ xưa, nếu chư vị chưởng môn còn có cao kiến gì giống như lúc nãy thì có thể nói ra, chỉ cần có thừa lý do thì chúng ta còn có thể tùy thời sửa đổi quy tắc.”

“Không thay đổi không thay đổi, cứ sửa đổi như vậy về sau tiên tông đại bỉ sẽ không còn danh tiếng mà nói nữa.” Vị Uông chưởng môn trong số đó phản ứng càng nhanh, cũng càng khéo đưa đẩy hơn, lão phát hiện lời nói của Thái Thăng chân nhân vừa khách khí lại mang theo cảm giác cảnh cáo nên lão lập tức cười giải thích: “Là vừa rồi lão phu nghĩ không chu toàn, lão phu làm sai rồi. Ngu chưởng môn, thật xin lỗi.”

“Không sao.” Ngu Sở cũng không quay đầu lại, nàng nhàn nhạt nói, “Lần này Tinh Thần Cung tới đây chính là để tăng thêm kiến thức mà thôi.”

Nếu đổi lại là người khéo đưa đẩy một chút nói vài câu tha thứ thì chuyện này cũng liền qua đi.

Thế mà Ngu Sở lại nói kiểu ba phải cái gì cũng được giống như đang trào phúng, nhưng giọng điệu thật bình đạm thong dong. Nếu nói không trào phúng lại có vẻ như đang trào phúng.

Tới tăng thêm kiến thức, tăng kiến thức gì? Xem đại môn phái chơi xấu thư thế nào sao?

Có một số chưởng môn mang vẻ mặt không nhịn được.

“Ngu chưởng môn, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, mấy lão nhân trong môn phái chúng ta cũng có người bình thường đấy.” Có chưởng môn tính tình thẳng thắn, khá khinh thường việc sau lưng làm ra vẻ bèn mở miệng nói, “Giữa các môn phái ở chung với nhau rất thú vị, nhất định ngươi phải đánh bóng đôi mắt, biết được người nào có thể gần, người nào phải cẩn thận tránh đi.”

“Lý chưởng môn, ngươi đang nói gì vậy?” Đoạn Hồng Cầm mới vừa thay đổi đệ tử lên đài cùng mấy chưởng môn khác nhíu mày lại.



“Ta đây đang nói tiếng người, nghe không hiểu thì ta cũng không biết được là vì sao.” Lý chưởng môn nhạt nhẽo đáp.

“Ngươi ---”

“Được rồi.” Thái Thăng chân nhân lạnh lùng nói, “Các vị cũng đều là người có thanh danh hiển hách, lại ầm ĩ nữa thì đó chỉ là để cho những người khác xem náo nhiệt mà thôi.”

Lúc này các vị chưởng môn mới miễn cưỡng an tĩnh lại.

Kỳ thật giữa các môn phái tu tiên cũng không phải hòa hợp êm thấm, nhưng thường ngày cần khách sáo trên mặt thì mọi người vẫn ngụy trang được. Nhưng hình như từ khi Tinh Thần Cung xuất hiện khiến những việc trước đây trở nên khác biệt.

Chờ đến khi ngày sơ thí đầu tiên kết thúc, thái độ của những người khác đối với Tinh Thần Cung đã biến đổi rất lớn.

Ngu Sở và mấy người Lục Ngôn Khanh được các chưởng môn và đệ tử khác vây quanh, mọi người đều lại đây hàn huyên làm quen, hy vọng có thể làm bằng hữu với Tinh Thần Cung.

Mặt ngoài Ngu Sở còn được coi là hòa khí, thái độ đối với các chưởng môn đó nhìn có vẻ đều rất tốt, những người khác phát hiện nàng không khó ở chung như ngoài mặt nên cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

Đồ đệ bên kia, Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ trở thành người giao tiếp với khách khứa. Tiêu Dực và Thẩm Hoài An ngồi ở một bên giống như hai cục đá tỏa ra khí lạnh vậy, bọn họ không nói một lời, những người khác cũng không dám đi lên nói chuyện.

Cảnh tượng náo nhiệt vô cùng đó kéo dài một lúc thì mọi người mới dần dần tan đi.

Ngu Sở vừa muốn rời đi thì nghe thấy một giọng nói già nua vang lên, “Ngu chưởng môn!”

Nàng quay đầu thì nhìn thấy Mạc trưởng lão của Thăng Dương Phái cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Trong một lần gặp mặt là khi Ngu Sở vừa mới xuyên tới thế giới này, nàng bảo vệ thanh danh của Ngu Sở Sở, làm Ngu Sở Sở rời đi Thăng Dương Phái trong thể diện, cũng giải trừ quan hệ sư đồ với Mạc trưởng lão.

Trong trí nhớ, trừ ngoại hình của Ngu Sở Sở ra thì cũng chỉ là đệ tử rất bình thường không có cơ hội được thường xuyên thấy, quan hệ với Mạc trưởng lão không tốt cũng không xấu.

Mạc trưởng lão này tuy rằng hơi nghiêm khắc khắt khe nhưng không phải là người xấu.

Ngu Sở liền mở miệng, “Làm sao vậy?”

Nàng mang khăn che mặt nhưng đôi mắt đó chính là đôi mắt của Ngu Sở Sở, Mạc trưởng lão nhìn nàng cẩn thận rồi thấp giọng nói, “…… Trước kia lão hủ có một đệ tử lớn lên giống Ngu chưởng môn như đúc, ngay cả tên cũng tương tự.”

“Trước kia?” Ngu Sở hơi nâng mi, nàng bình tĩnh hỏi, “Vậy hiện tại vị đệ tử này của ngài ở nơi nào? Nếu thật sự giống nhau thì ngày mai có thể trông thấy.”

Mạc trưởng lão không nói nữa.

Chính ông đều cảm thấy chuyện này không có khả năng, tư chất của Ngu Sở Sở rất bình thường, dù tu luyện một lần nữa cũng không có khả năng mang được nhiều đồ đệ thiên phú dị bẩm như vậy.

Mạc trưởng lão nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi ôm quyền.

“Là lão hủ đường đột, Ngu chưởng môn, xin thứ lỗi cho.”

Ông run run rẩy rẩy liền đi rồi.

Ngu Sở biết qua lần gặp mặt này, về sau Mạc trưởng lão sẽ hoàn toàn đánh tan cảm giác nàng là Ngu Sở Sở. Thực ra cho ông biết cùng là một người cũng không có gì, nhưng Ngu Sở ngại phiền toái nên dứt khoát để Thăng Dương Phái cho rằng là hai người khác nhau đi.

“Sư tôn!” Đúng lúc này, nàng nghe được có người gọi mình.

Ngu Sở ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy đồ đệ đều chạy lên tìm nàng, mặt mày của bọn họ mang theo ý cười nhìn Ngu Sở với ánh mắt mong chờ.

Trừ Tiểu Cốc ra thì bọn họ đều là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, vẫn còn hy vọng được khích lệ như hài tử vậy.

Ngu Sở nở nụ cười, “Hôm nay biểu hiện của các con rất ưu tú, không hổ là đồ đệ của ta.”

Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ vẫn không chớp mắt nhìn nàng.

Vốn là Ngu Sở tưởng rằng ở bên ngoài các đồ đệ sẽ hàm súc một chút, nhưng nhìn đến trong mắt đồ đệ mang theo ánh sáng lấp lánh nhìn thì nàng lại mềm lòng.

Nàng nâng tay lên sờ đầu từng người một, đến lượt ba thanh niên đó, bọn họ còn chủ động cong lưng nhận cái xoa đầu cổ vũ của sư phụ.

“Thế này là xong rồi chứ?” Ngu Sở không thể nề hà.

Các đồ đệ gật đầu, lúc này bọn họ mới ôm lấy Ngu Sở rời khỏi đấu pháo đài.

“Sư tôn, con cảm thấy hôm nay người khích lệ có hơi hàm súc.” Thẩm Hoài An còn nói, “Chờ đến khi nào trở về người lại khen chúng con một lần nữa.”

Ngu Sở đành hết cách, “Đi thôi.”

Ai, nhóc con nàng nuôi lớn có thể có biện pháp nào đây? Đành phải nuông chiều thôi.