Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 136




Editor: ChieuNinh

Dạ Thất Thất chân trước vừa rời đi, không đến thời gian một chung trà, liền có một nam tử quần áo tả tơi, thân hình thấp bé, đầu tóc loạn như cỏ khô, mũi to dài như cái bã rượu (không hiểu là cái gì), tướng mạo hơi chút bỉ ổi thở hổn hển xông tới. Nhìn thấy Linh Dược Điền trống rỗng, đau lòng tới cả người run rẩy!

"Là ai? Là cái tên hỗn đản nào trộm đi Linh Dược của lão tử? Đến cùng là ai - -" tiếng rống giận điếc tai vang vọng ở trong sơn cốc, kéo dài không tiêu tan.

"Hắt xì!"

Đột nhiên Dạ Thất Thất hắt hơi một cái, đưa tay xoa xoa mũi, thầm nghĩ là ai đang chửi nàng?

Mặc dù trong nội tâm nghĩ tới cái khác, nhưng dưới chân Dạ Thất Thất lại không có một chút dừng lại, gia tăng tốc độ toàn lực xông về phía trước!

Có thể ở trong bí cảnh thuộc Xích Hỏa học viện có được Linh Dược Điền quy mô như thế, tuyệt không phải người thường có thể làm được. Hôm nay phẩm chất con người của nàng mạnh mẽ bộc phát, vận khí tốt đến nghịch thiên mới nhặt được cái tiện nghi lớn như vậy. Nhưng nếu như nàng xử lý không tốt, khi đó bánh bao thịt rơi xuống tùy lúc có thể biến thành độc dược muốn tính mạng nàng!

Bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, Dạ Thất Thất không dám qua loa chút nào.

Dạ Thất Thất cũng không biết, nàng mới tiện tay ném Lão Bạch vào không gian là hành động anh minh cỡ nào!

Lão Bạch ăn Linh Dược trong Linh Dược Điền, trên người có lưu lại hơi thở Linh Dược, nếu như ở bên ngoài nhất định sẽ bị người phát hiện. Mà nếu như người nọ đuổi theo mà nói, lấy tu vi trước mắt của Dạ Thất Thất, nhất định là chạy trời không khỏi nắng.

Giờ phút này Dạ Thất Thất cũng không hiểu lợi hại trong chuyện này, đầy trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong không gian Dạ Thất Thất, Lão Bạch ôm bụng no căng đến tròn vo lăn lộn trên đất, mắt nhắm lại mặt mũi tràn đầy hưởng thụ. Trên người không ngừng toát ra sương mù màu trắng bạc, bao bọc toàn thân nó ở trong đó.

Một lát sau, sương mù màu trắng bạc từ từ thay đổi, cuối cùng từ từ toàn bộ biến mất vào thân thể Lão Bạch.

"Không thể tưởng được mấy ngày nay ăn đồ có linh khí keo kiệt mà lại sung túc như thế, có thể đền bù mấy chục năm trước kia của ta." Đột nhiên miệng Lão Bạch phun tiếng người.

Nếu như lúc này Dạ Thất Thất trông thấy một màn này, chắc chắn kinh ngạc không thôi. Bởi vì những lời này Lão Bạch đúng là dùng miệng nói ra được.

Nàng vẫn cho là Lão Bạch chỉ có thể dùng linh thức cùng mình trao đổi, chưa bao giờ nghĩ tới Lão Bạch có thể miệng nói tiếng người.

"Không thể tưởng được luân hồi vạn năm sau, thế nhưng nàng biến thành tính tình thú vị như vậy như hiện giờ, so với năm đó ngược lại thú vị hơn rất nhiều. Còn tiểu tử yêu nghiệt kia, vẫn không đáng yêu như vậy, không phải ăn của hắn chút thịt nướng thôi sao, hẹp hòi đi, thiếu chút nữa mở ngực mổ bụng của chuột gia gia. Món nợ này chuột gia gia ta trước ghi nhớ, về sau sẽ tính sổ cùng tên hỗn đản kia thật tốt." Trong giọng nói của Lão Bạch mang theo vài phần tang thương và mừng rỡ mà Dạ Thất Thất hoàn toàn không biết, trong ánh mắt đen nhánh nhiều vài phần tinh ranh.

Vạn năm luân hồi, người và vật không còn, Thiên Phạt thần kiếp!

Ngàn vạn năm trước, chính mắt nó thấy một màn bi kịch phát sinh, trận chiến ấy, thiên địa gần như sụp đổ trở lại hỗn độn, thực sự quá thảm thiết!

Ngàn vạn năm sau, nó muốn nhìn thấy một người khác truyền kỳ không giống như vậy quật khởi. Nó khẩn cấp muốn biết sau vạn năm nàng có thể trưởng thành hơn trước hay không?

...

"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn từ nếm (ăn) qua, để thức ăn lại! Rầm rì rầm rì..." Chạy một đoạn đường rất dài, xác định không có ai theo kịp, Dạ Thất Thất rơi xuống trên mặt đất, dự định nghỉ ngơi một lát sau đó trở về tìm lại đám người Phong Tháp Tháp. Nàng cũng có lời nói muốn cùng tên yêu nghiệt Viêm Minh kia.

Nhưng mà... Đây là chuyện gì thế này?

Hồng phấn, mũm mĩm, bốn chân... Đây là, heo con?

Dạ Thất Thất dụi mắt, khóe miệng co quắp vài cái: "Ngươi xác định ngươi là cướp bóc không phải là làm thức ăn đưa cho người ta?"

Cứ như vậy một con béo ú như viên cầu ngay cả chân cũng sắp không nhìn thấy, cũng tới cướp bóc? Nó xác định không phải là đến chọc cười?

"Thở hổn hển... Thở hổn hển... Ngươi dám xem thường Ngân gia, rầm rì... Ta tức giận!" Bị xem thường, heo con hồng phấn nổi giận, thở hổn hển thở hổn hển kêu vài tiếng, há mồm phun ra một quả cầu lửa lớn.

Miệng heo con phun tiếng người, còn có thể phun quả cầu lửa, hắc... đây là chủng loại Linh Thú mới sao?

Đợi chút, Linh Thú...

Dạ Thất Thất tâm niệm vừa động, khóe miệng gợi lên một nụ cười không có ý tốt.