Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 137




Editor: ChieuNinh

Dạ Thất Thất cố tình trêu chọc cái... heo con giống như linh thú một phen, tránh né quả cầu lửa nó phun ra, đầu ngón tay nhiều thêm một quả bóng nước cùng kích cỡ, cùng nó ngươi tới ta đi bắt đầu 'trận bóng'.

"Hí - - "

Dạ Thất Thất không cẩn thận bị quả cầu lửa của heo con phun ra bay sát qua mặt, phá mất một chút da của nàng. Một lực lượng hắc ám mang theo cắn nuốt xuyên thấu qua làn da bị thương xâm nhập vào trong cơ thể nàng. Trong nháy mắt Dạ Thất Thất có loại cảm giác thân thể lạnh run!

Đây là... Hắc ám thuộc tính lực thôn phệ (cắn nuốt)?

Mặt mũi Dạ Thất Thất tràn đầy khiếp sợ nhìn heo con trước mắt toàn thân màu hồng, nhìn xem rất là đáng yêu, hoàn toàn không có cách nào liên tưởng nó với cái loại sinh vật hắc ám cùng một chỗ.

Lực cắn nuốt, là một loại công pháp cực kì khủng bố, hoặc là thiên phú.

Phàm là người có được lực cắn nuốt đều làm cho thế nhân tồn tại cảm giác kinh khủng, mặc kệ là ai cũng chẳng muốn đắc tội bao giờ. Một khắc trước vẫn còn đang chuyện trò vui vẻ, sau một khắc liền trực tiếp cắn nuốt linh lực linh hồn của ngươi cho hắn.

"Heo con, ngươi thích ăn thịt nướng không?" Dạ Thất Thất áp chế đáy lòng mừng như điên, Phệ Hồn roi trực tiếp ra tay trói heo con lại, đưa tay chọt thịt thịt mềm mại trên người nó, cười đến mức gọi là nhộn nhạo.

"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?" Heo con hồng phấn trợn to mắt mặt tràn đầy sợ hãi trừng mắt nàng, thở hổn hển thở hổn hển giãy giụa muốn chạy trốn.

Chống lại ánh mắt âm trầm của Dạ Thất Thất, heo con muốn khóc... Nó chỉ là đói bụng tìm gì đó để ăn, nhưng nó không muốn bị người ta nướng ăn mà!

"Đi theo tỷ tỷ đi, từ nay về sau ngày ngày cho ngươi ăn thịt, như thế nào?" Dạ Thất Thất giống như quái thúc thúc lừa bán tiểu hài tử, cười nhộn nhạo đến mức gọi là một người âm hiểm.

Ngày ngày có thịt ăn...

Heo con liền nhớ kỹ một câu này, trong nháy mắt hai mắt sáng long lanh, nước miếng chảy thành sông.

"Thở hổn hển... Thở hổn hển... Người xấu, mau thả ta ra, ta sẽ không bị mật ngọt chết ruồi của ngươi mê hoặc, ta là thú nhỏ có cốt khí, ta muốn phản kháng bạo lực, đấu tranh với ngươi đến cùng..." Nhớ tới nó đường đường là thần trư bay trên trời, trong thiên địa này là độc nhất, thân phận là cao quý cỡ nào? Há có thể bị chính thịt nướng mê hoặc?

Heo con hồng phấn ngước đầu, phải gọi là rất ngạo khí, nếu như không nhìn tới nước miếng sáng long lanh treo ở khóe miệng của nó kia, thật là có vài phần khí thế.

Ơ, còn là một tên có cốt khí?

Dạ Thất Thất nhướn mày, lật tay từ trong không gian lấy ra một chai Khải Linh Đan, mở nắp bình ra ở trước mặt nó làm một vòng: "Ôi, thơm quá à! Khải Linh Đan này nghe nói có thể giúp Linh Thú mở ra linh trí, còn có thể trợ giúp Linh Thú hội tụ linh khí đột phá bình cảnh... Đơn giản mà nói, Khải Linh Đan này đối với Linh Thú mà nói, nhất là cao cấp Linh Thú, quả thật chính là thần dược thiết yếu, sản phẩm độc nhất vô nhị, hiệu quả tuyệt đối thần kỳ, có thể gặp mà không thể cầu nha!"

Trong nháy mắt Dạ Thất Thất hóa thân thành người chào hàng phóng khoáng lạc quan, hai mảnh môi đỏ mọng cùng nhau hợp lại, một chai tam phẩm Khải Linh Đan trước kia trong lúc rảnh rỗi nàng luyện chế liền thành thần dược, tròng mắt heo con sáng lên gần như muốn rớt ra.

"Có muốn ăn không?" Dạ Thất Thất đổ ra một viên đan dược mùi thơm xông vào mũi, ở trước mặt heo con lung lay vài cái.

"Thở hổn hển... Muốn, ta muốn ăn! Oa hú - -" thần dược, thật là lợi hại thần dược!

Heo con kêu gào một cái rồi nhảy dựng lên chụp lấy đan dược trong tay Dạ Thất Thất một hơi nuốt vào, kèm theo là ngón tay thon dài trắng noãn của Dạ Thất Thất cũng bị nó ngậm vào trong miệng, làm một tay đầy nước miếng.

"Ngươi... A!" Dạ Thất Thất liếc mắt, vừa định rút tay về muốn lau đi nước miếng sáng long lanh trên đầu ngón tay, chỉ thấy kia con heo con nhào tới gào ô cắn một cái trên đầu ngón tay nàng, chảy cả máu.

"Ngươi lấy oán trả ơn vong ân bội nghĩa heo con chết tiệt, lão nương đánh chết ngươi..." Dạ Thất Thất nghiến răng, nàng còn chưa có lừa gạt nó đến tay, tốn một viên Khải Linh Đan cũng coi như xong, vậy mà nó còn đánh lén mình, cái đồ con heo đần độn vong ân bội nghĩa chết tiệt...

Dạ Thất Thất còn chưa dứt lời, liền bị một màn trước mắt làm cho rung động!

Đây là... khế ước trong truyền thuyết?

Nàng tận mắt nhìn thấy máu của mình nhỏ giọt lên giữa trán heo con, máu tươi bị hấp thu trong nháy mắt, một cái hoa văn đồ án phức tạp cổ xưa theo mi tâm nó chợt hiện lên. Trên ngón trỏ tay trái bị cắn bị thương của Dạ Thất Thất cũng nhiều thêm một hình xăm đồ án giống như dây leo, màu xanh sẫm như là một chiếc nhẫn vậy.

Trong nháy mắt Dạ Thất Thất dở khóc dở cười, đúng nàng là muốn dụ dỗ heo con có được Hắc ám thuộc tính lực thôn phệ hiếm thấy, nhưng nàng không có nghĩ tới muốn ký khế ước cùng nó đâu!

Nàng muốn khóc, được không?

Thần thú của nàng đâu, thú sủng cường đại của nàng đâu! Toàn bộ bay rồi, nhìn đầu heo con khắp người thịt béo trước mắt này, Dạ Thất Thất thật là muốn khóc!