Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 145




Editor: ChieuNinh

"... Ta giảm cân, để ăn ngươi với cơm, không hợp khẩu vị của ta." Dạ Thất Thất trên dưới quan sát Ngọc Thương Tuyền một phen, sâu kín toát ra một câu như vậy.

Mọi người: "..."

Ngọc Thương Tuyền: "..."

...

"Đây là học muội cự tuyệt ta sao?" Ngọc Thương Tuyền trái một câu học muội, phải một câu học muội, làm cho Dạ Thất Thất có loại cảm giác bị đùa giỡn.

"... Ngươi đoán?" Dạ Thất Thất nhướn mày, khóe môi khẽ gợi lên nụ cười nhạt tà tứ.

Ngọc Thương Tuyền cảm thấy người thiếu nữ này làm cho mình càng ngày càng nhìn không thấu, nàng giống như một cái hắc động sâu không thấy đáy, thần bí mà nguy hiểm, nhưng lại lộ ra hơi thở thần bí mê người.

Lần đầu tiên, Ngọc Thương Tuyền có loại cảm giác này!

"Học muội có thể cho ta một lý do hay không? Ít nhất để cho ta biết rõ tại sao mình bị cự tuyệt?" Ngọc Thương Tuyền thật giống như đột nhiên thay đổi người thành khác, vẻ mặt thâm tình nhìn qua Dạ Thất Thất, giống như hắn thật sự thâm tình cỡ nào.

Khóe miệng Dạ Thất Thất co giật vài cái, công tử Ngọc Thương Tuyền huynh, ngươi xác định ngươi không phải là con khỉ mời tới gây cười chứ?

"Có bệnh thì phải sớm trị, Ngọc công tử đừng thẹn thùng, nam nhân thôi, có chút bệnh gì đó không tiện nói ra cũng đúng là bình thường. Bây giờ Ngọc công tử còn trẻ tuổi, có bệnh tật sớm chữa trị mới sẽ không ảnh hưởng đến tương lai." Dạ Thất Thất nói lời thấm thía đi tới vỗ vỗ bả vai Ngọc Thương Tuyền, ở trước mặt mọi người khuyên hắn.

Nhìn xem Dạ Thất Thất bày ra khuôn mặt giảo hoạt, đột nhiên Ngọc Thương Tuyền có loại cảm giác trên chân bị một khối đá lớn nện lên, rất đau, lại kêu không thành tiếng, hết sức... Nghẹn khuất!

"Học muội, ta có bệnh không tiện nói ra hay không, ngươi có muốn tự thể nghiệm một chút không?" Ngay cả bản thân Ngọc Thương Tuyền cũng không nghĩ tới làm sao sẽ đột nhiên nói ra những lời này, nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, lại không thể thu hồi.

"Tự thể nghiệm?" Dạ Thất Thất nhướn mày, đây là hắn muốn thử xem nàng chế tạo một tuyệt chiêu mới sao? Đã như vậy, vậy thì nàng liền hào phóng thành toàn hắn là được.

Nghĩ đến đây, Dạ Thất Thất nhếch môi lộ ra nụ cười sáng lạn đối với Ngọc Thương Tuyền, sau một khắc, chân phải nhanh tựa như tia chớp nâng lên hung hăng đá tới giữa hai chân hắn...

"A - -" một tiếng hét thảm, Ngọc Thương Tuyền anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong hai chân co quắp té trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

"Ai nha, xin lỗi! Ta là người có cái tật xấu, bị người đùa giỡn thì có phản xạ ra chân công kích người khác, Ngọc công tử ngươi không sao chứ?" Dạ Thất Thất từ trên cao nhìn xuống Ngọc Thương Tuyền đau đến lăn lộn trên mặt đất, khóe môi mang theo mỉa mai vui vẻ, lạnh lùng mở miệng chế giễu.

Muốn đùa giỡn ta, thì phải trả giá thật lớn!

"Ngươi... Ngươi..." Ngọc Thương Tuyền ăn một cái quá đau, căn bản ngay cả lời nói cũng nói không nên lời. Nếu như cho hắn một cơ hội làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không dùng loại phương thức này đi đến gần người thiếu nữ kia.

Nàng thật sự là quá kinh khủng!

"Đạo sư, Ngọc công tử là học viên quý giá của học viện, chẳng lẽ đạo sư không nên để cho người nâng hắn đi vào, thỉnh đại phu giúp hắn xem một chút sao?" Ánh mắt Dạ Thất Thất chuyển dời đến trên người đạo sư Trương Khâm. Mặc dù không có hảo cảm với đạo sư này, nhưng công phu mặt ngoài thì vẫn phải làm, gọi một câu đạo sư nàng cũng không mất miếng thịt nào.

Thân là đạo sư lúc này Trương Khâm mới phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng để cho vài người thiếu niên mang Ngọc Thương Tuyền qua phòng nghỉ bên kia. Ngọc Thương Tuyền có thân phận đặc thù, tuyệt đối không thể phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Cho tới giờ khắc này, mọi người mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại!

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Dạ Thất Thất đều trở nên không giống nhau, nhất là nam tử, ánh mắt của nguyên một đám nhìn nàng đều mang theo vài phần ý sợ hãi, theo phản xạ kẹp chặt hai chân, rất sợ chính mình trở thành một Ngọc Thương Tuyền tiếp theo.