Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 146




Editor: ChieuNinh

"Như thế nào? Linh dược của chúng ta đạt được tới bao nhiêu danh ngạch?"

Dạ Thất Thất đưa mắt nhìn Ngọc Thương Tuyền bị khiêng đi, đi đến bên cạnh đám người Lôi Bằng, nhìn đạo sư ở bên kia đang xét duyệt linh dược bọn họ giao ra. Dạ Thất Thất đánh giá ước lượng tính toán một chút, mặc dù mình lấy ra ba gốc cây linh dược không phải là cao cấp nhất, nhưng coi như là trung-thượng đẳng, thành tích hẳn là cũng không tệ lắm.

"Còn chưa có đưa ra kết quả, nhưng mà chắc sẽ không quá kém." Trong lòng Lôi Dương cũng rất khẩn trương, có thể trở thành học viên Xích Hỏa học viện hay không. Tất cả, chính là lúc này đây.

Tiền đồ của tất cả bọn họ đều đặt ở trên ba gốc cây linh dược này, hy vọng sẽ không để cho bọn họ thất vọng!

"Đội ngũ 532, ba gốc linh dược, hai gốc trung đẳng linh dược, một gốc hạ đẳng linh dược." Đồng thời, đạo sư cũng tuyên bố xong những thứ này, lần này cũng đưa ra kết luận xét duyệt - - trung đẳng!

Chỉ là trung đẳng... Dạ Thất Thất nhíu mày, trong nội tâm do dự có phải nên lấy ra thêm hai gốc cây linh dược để đẩy thứ hạng lên trên hay không, để cho mọi người yên tâm cũng không cần nhấp nhỏm khó chịu như vậy.

Nàng đang nghĩ ngợi, đã nhìn thấy phía trước xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc...

"Thủy thiếu, Thủy tiểu thư..."

"Trông thấy không, thú sủng trên vai của Thủy thiếu, chính là cao cấp linh thú Hỏa Hồ ấu tể, có tiền cũng mua không được chủng loại hiếm thấy này."

"Thủy tiểu thư đẹp quá, thật sự là khuynh quốc khuynh thành, nàng nở nụ cười với ta, ha ha... Nếu như có thể ôm nàng một cái, ta có chết cũng nhắm mắt!"

"Ta dựa vào, ngươi cũng không nhìn cái đức hạnh của chính mình một chút, Thủy tiểu thư làm sao có thể ôm ngươi? Nàng ôm ta thì còn được, ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như vậy nàng nhất định sẽ yêu ta..."

...

Trong một thoáng, đường huynh muội Thủy Thanh Ngạo và Thủy Thanh Khuynh này liền trở thành tiêu điểm mọi người chú mục.

Dạ Thất Thất ở một bên khẽ cười chế giễu, nếu như những người này biết được, đôi nam nữ bọn họ sùng bái ái mộ này thật ra lại là không chịu được như thế, thì sẽ là vẻ mặt như thế nào đây?

Dạ Thất Thất không có hứng thú đối với việc vạch trần riêng tư của người khác, nhưng mà đôi khi tối trọng yếu nàng sẽ không để ý mượn chút thủ đoạn để đạt tới mục đích.

"Thủy Thanh Ngạo, còn nhớ rõ ta sao?" Dạ Thất Thất chậm rãi đi tới bọn họ, đi theo phía sau là đám người Phong Tháp Tháp căm tức trừng mắt nhìn huynh muội Thủy Thanh Ngạo, nhất là tiểu phá hài, lưỡi hái cũng thủ sẵn chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

"Là ngươi." Trên mặt tuấn tú của Thủy Thanh Ngạo lộ ra ánh sáng lạnh, ngẫu nhiên nhếch môi cười nói: "Dạ cô nương, ta biết được tâm ý của ngươi đối với ta, nhưng mà xác thực chúng ta không thích hợp, không bằng ngươi hãy quên ta tìm người khác đi, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về ngươi..."

A, thì ra là như vậy!

Mọi người lập tức làm ra vẻ hiểu rõ, thì ra người thiếu nữ này cũng là người ái mộ Thủy thiếu.

"... Thủy Thanh Ngạo, ngươi lại có thể không biết xấu hổ như vậy sao? Cho dù nam nhân toàn bộ thế giới đều chết sạch, tất cả đều biến thành thái giám, ta cũng sẽ không coi trọng ngươi, hiểu không?" Vẻ mặt Dạ Thất Thất tràn đầy ghét bỏ quét Thủy Thanh Ngạo một cái, bĩu môi nói: "Trả đồ cho ta, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ trước kia."

"Cuồng vọng vô tri, hừ!" Thủy Thanh Ngạo hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói.

"Hay, hay là, không trả?" Trong mắt Dạ Thất Thất lóe lên một đạo tinh quang, trong tay liền hiện ra Phệ Hồn roi khí thế khiếp người, khóe môi mang theo tà khí nhìn hắn.

"Dừng tay! Giữa học viên cấm tư đấu, các ngươi còn chưa chính thức trở thành học viên Xích Hỏa học viện thì không tuân theo quy tắc sao?" Một đạo sư đứng ra quát khẽ.

"Màu đỏ tím hả!" Dạ Thất Thất hí mắt nhìn nhìn Thủy Thanh Ngạo, đột nhiên thu hồi Phệ Hồn roi trong tay, hướng về Thủy Thanh Ngạo lộ ra một cái tươi cười có thâm ý khác, nói ra: "Ta chính là học sinh giỏi, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện không tuân theo quy tắc. Xin hỏi đạo sư, chi đội ngũ này của chúng ta thông qua khảo hạch sao?" Lời nói Dạ Thất Thất xoay chuyển, liền chuyển sang đề tài khác.

"Ừ, thành tích trung đẳng, kết quả chờ định đoạt." Đây là đạo sư cho ra kết luận.

"Như vậy à!" Dạ Thất Thất nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ xuống bàn tay, mang theo vài phần ngây thơ cười nói: "Ta thiếu chút nữa đã quên mất, ta còn có hai gốc cây linh dược quên lấy ra cùng giao ra đây xét duyệt, hiện tại lấy ra cũng không muộn chứ?" Khi đang nói chuyện, trong tay Dạ Thất Thất nhiều thêm hai hộp ngọc hình chữ nhật, bên trong chứa hai gốc cây linh dược.

Đây... Đây là thượng đẳng linh dược!

Đạo sư chịu trách nhiệm xét duyệt thất thần, không có nghĩ đến thiếu nữ ngũ hành thuộc tính phế phẩm linh căn thế nhưng có thể lấy ra được thượng đẳng linh dược, vậy mà nàng lông tóc không tổn hao gì đạt được linh dược trân quý như thế, vận khí của nàng khó tránh được quá mức nghịch thiên đi?